Đột nhiên Diêm Nhược Thiên hắt xì một cái, cô lo lắng hỏi:
- Anh có sao không? Bị cảm lạnh à?
- Nơi này vừa ướt vừa lạnh, mũi khó chịu quá, thời tiết Đài Loan thế nào?
- Hôm nay trời đẹp lắm, mặt trời rực rỡ, rất thích hợp ra ngoài đi dạo chơi.
- Trời ạ, anh muốn nằm phơi nắng trên bãi cỏ.
Khẩu khí của hắn tràn đầy sự hưng phấn, trước mắt hiện lên hình ảnh hắn gối đầu lên đùi cô, cô nhẹ nhàng xoa bóp cổ cho hắn.
- Sau khi anh đi công tác về, hôm nào thời tiết đẹp, chúng ta ra ngoài đi dã ngoại.
Đây là phần thưởng cho việc hắn chủ động gọi điện thoại.
- Có thật không?
Hắn rất hưng phấn.
Khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch lên, cô gật gật đầu đáp lại, quên mất hắn không nhìn thấy, liền bổ sung:
- Trừ phi anh không có thời gian thôi.
- Anh rảnh mà, anh đang nghĩ tới việc ngồi trên thảm cỏ ăn cơm, còn muốn nghe em hát bài “Because I love you”.
- Em… Em quên mất nhạc rồi.
Đó là bài hát cô thích nhất, có một lần cô lơ đãng hát vài câu, không nghĩ hắn còn nhớ rõ thế.
- Em tập lại đi nhé, đến hôm đi dã ngoại anh sẽ kiểm tra đấy!
Ngừng ba giây, giọng hắn mang theo mùi khẩn cầu:
- Diễm Nhi, em có nhớ anh không?
Nam nhân này hôm nay ăn nhầm phải gì thế? Tại sao lại làm cô kích động khóc mãi thế này?
- Tại sao không nói chuyện? Em không muốn nhớ anh sao?
- Tại sao lại muốn em nhớ anh?
- Anh là chồng em, em không muốn nhớ anh, em muốn nhớ ai?
- Vậy anh có nhớ em không?
Lời như này trước kia cô tuyệt đối không bao giờ nói ra khỏi miệng, nhưng giờ đột nhiên thốt ra, cô thay đổi, hay là hắn? Hay là cả hai.
Ngừng một chút, giọng hắn trầm xuống:
- Anh nhớ em lắm!
Phanh!
Tim như ngừng đập, rồi ngay lập tức loạn liên hồi, Vân Diễm thiếu chút nữa khụy xuống không nói nên lời.
- Em phải cúp máy đây, anh chú ý giữ ấm nhé, phải giữ gìn sức khỏe.
Kết thúc cuộc gọi, trái tim cô bị kích động mạnh vẫn còn run rẩy, lần đầu tiên cảm thấy tâm ý họ liên thông, tuy là ở hai nơi xa cách nhưng lại rất gần nhau… giờ khắc này, cô thật sự nhớ hắn, thật sự muốn ôm hắn.
* * *
Cô nhớ hắn, thật sự muốn gặp hắn!
Không nghĩ tới, tư niệm lại mang theo đủ vị ngọt đắng thế này, từng giây từng phút đều nghĩ tới hắn, thật sự ngọt ngào.
Mặc dù hai người liên lạc điện thoại hằng ngày, mỗi lần nói chuyện cũng cả tiếng đồng hồ nhưng sự nhung nhớ lại càng lúc càng sâu đậm.
Trước kia khi hắn đi công tác, cô đem chờ đợi thành một thói quen, thói quen: hắn là ông chồng bận rộn bên ngoài, cô là người vợ chờ đợi ở nhà. Cô đè nén chính bản thân mình không nghĩ tới hắn nữa, chính vì vậy chưa từng một lần cảm nhận được tư niệm này, hiện tại, để mặc cảm xúc thì nó tự mình tìm đến cô.
Cái gì cũng có điểm dừng, ngày mai dòng tư niệm này sẽ kết thúc, sau khi hắn trở về, nếu yêu cầu cô ngủ cùng phòng, cô sẽ đáp ứng hắn sao?
Đối mặt với ông chồng thay đổi, Lam Vân Diễm vừa vui vẻ vừa sợ sệt, có thể khẳng định, hắn đã bắt đầu nhìn lại quan hệ vợ chồng của bọn họ, nhưng có khi nào lại quay trở lại như cũ không?
- Này!
Lâm Dĩ Quân vỗ mạnh vai Vân Diễm: – Làm gì mà trốn chỗ này ngắm nghía điện thoại vậy?
Xoay người trừng mắt với bạn tốt, nếu không phải sớm quen với trò này, Vân Diễm chắc đã bị hù vỡ mật:
- Cậu đừng lén lén lút lút xuất hiện thế chứ.
Lâm Dĩ Quân lè lưỡi:
- Tớ lén lút lúc nào? Tại vì cậu chuyên tâm nhìn cái điện thoại thì có, anh họ tớ vừa gọi cho cậu à?
Hai người cùng làm trong một tập đoàn, cho dù không hẹn gặp nhau những cũng hay nhìn thấy nhau, mỗi lần gặp bạn tốt, hình như lúc nào cô ấy cũng đang nói chuyện qua điện thoại di động, mà lại còn vừa nói vừa cười chứ, liền nghĩ ngay, còn có nhân vật nào gọi điện ở đây.
Lúc này mới chú ý bản thân đang cầm chặt điện thoại trên tay, Vân Diễm nhét vật kia trở lại vào túi, đồng thời nói:
- Anh ấy gọi điện bảo tớ chuẩn bị lên phi cơ về.
- Ái chà! Tình cảm vợ chồng hai người dạo này tốt nhỉ.
Mặt Dĩ Quân đầy ám muội.
- Đi ra nước ngoài gọi điện về để báo bình an thôi, lạ à?
- Anh ấy sẽ gọi điện vì chuyện như vậy sao?
- Sao cậu đoán anh ấy không gọi? Cậu biết gì à?
Vân Diễm biết, bạn tốt không có chuyện sẽ không bao giờ tìm cô.
Thấy mặt bạn tốt tươi cười hớn hở, Lâm Dĩ Quân cũng không phải người ưa thích dò xét, giữa vợ chồng người ta chắc có chuyện riêng tư, liền chuyển đề tài:
- Tớ nghe nói bây giờ cậu phụ trách dọn dẹp phòng tổng tài.
- Tớ dọn dẹp đã được nửa tháng rồi, làm sao tới giờ cậu mới “nghe nói”?
Mặc dù cô chưa nghe thấy lời lạnh nhạt công kích nào nhưng nét mặt những người khác đều chăm chú dò xét cô hằng ngày, sớm đã “chém gió” thành bão sự kiện này rồi.
- Hơn nửa tháng nữa là giáng sinh, công việc bù đầu, không có thời gian tán gẫu, vừa lúc sáng tớ vô tình nghe được từ miệng mấy nhân viên vệ sinh ở phòng rửa tay.
- Cũng nửa tháng rồi, các cô ấy còn bàn luận xôn xao, thật là khổ sở.
- Phòng tổng tài luôn là nơi tràn ngập mơ mộng cho các nhân viên nữ, cho dù chỉ làm một công việc nhỏ bé nhưng có cơ hội sánh bên tổng tài là một điều vinh hạnh rồi.
Dĩ Quân chỉ chỉ vào trán bạn tốt: – Cậu có ý gì không đấy?
Cô là người bị hại kia mà!!!
- Cậu tưởng tớ nguyện ý ở đây à? Là do tổ trưởng quyết định đấy.
- Ngô tổ trưởng chiếu cố cậu sao?
- Để giải quyết mấy bà cô kia, tớ thành vật hi sinh đấy.
- Chẳng qua họ chỉ mạnh mồm thôi, cũng đâu có tìm tới cậu gây phiền toái, Diêm đại tổng tài căn bản sẽ không liếc mặt tới những người như vậy, đây là chuyện mà cả tập đoàn ẩm thực này biết, hơn nữa, có truyền thuyết rằng phu nhân Diêm đại tổng tài là một đại mỹ nữ.
Lâm Dĩ Quân nhìn bạn tốt từ đầu tới chân sau đó ra vẻ trầm ngâm: - Cậu hẳn là lo lắng về anh họ tớ, khả năng bị vạch trần chân tướng khi làm ở chỗ này là 50% đấy nhỉ.
Điểm này cô biết rõ, Diêm Nhược Thiên rất coi trọng hình tượng, trước bất kỳ cuộc gặp gỡ hay họp hành nào cũng sẽ rửa mặt, chỉnh trang lại mặt tiền đôi chút, có thể đoán được, tỷ lệ dùng phòng tổng tài chuyên dụng là rất cao, khó trách mấy bà cô kia tranh nhau cướp đoạt công việc vệ sinh nơi này.
- Tớ chống đỡ an toàn được nửa tháng rồi, chỉ cần cẩn thận nửa tháng nữa là được.
Cô không dám chắc rằng mình sẽ không lộ sơ hở, nhưng trong thời gian ngắn chắc không có vấn đề gì.
- Chỉ sợ cậu sống một ngày bằng một năm, ngay cả một ngày cũng đã khó mà chịu được.
Không biết dùng lời nào diễn tả, mỗi lần cô bước tới căn phòng kia, nhịp tim luôn hỗn loạn, không phải lo lắng hai người sẽ gặp nhau, chỉ là không có cách nào điều chỉnh hô hấp bình ổn được. Ở đấy lâu, cô sẽ cảm thấy mất tự nhiên, cảm giác bị đè nén trong lòng.
Chuông điện thoại lại vang lên, là chuông cô dành riêng cho Ngô tổ trưởng, bởi vì không muốn bị nghe mắng, chuông chưa được ba tiếng cô đã vội vàng bấm nghe rồi nhanh nhảu mở miệng trước:
- Tổ trưởng à, em đã làm xong việc rồi, vừa lúc tan sở.
- Xong cả phòng tổng tài chuyên dụng rồi à?
- Tổng tài ra nước ngoài công tác, chẳng lẽ ngày nào cũng phải quét dọn sao?
- Christine Lan tiểu thư, cô tới đây làm đã bao lâu? Một ngày, hai ngày? Chẳng lẽ cô không biết, cho dù là phòng nào đi nữa, dù không sử dụng cũng phải quét dọn hằng ngày, phòng tổng tài chuyên dụng cũng không ngoại lệ.
- Em biết rồi ạ.
- Vậy còn không mau đi quét dọn đi!
- Vâng, tổ trưởng.
Trước tiếng rống giận của tổ trưởng, Lam Vân Diễm bất đắc dĩ cười khổ với bạn tốt, nhanh chóng chuyển hướng đẩy xe lau dọn tới phòng tổng tài chuyên dụng.
Bởi vì Diêm Nhược Thiên muốn nghe cô hát bài “Because I love you” nên cô chăm chỉ tận dụng thời gian tập luyện, giọng hát Shakin’ Stevens phát ra từ điện thoại di động:
If I got down my knees and I pleaded with you
If I cross a million oceans juse to be with you
Would you ever let me down
If I climbed the highest mountain just to hold you tight
If I said that I would love you every single night
Would you ever let me down. . .
“Hôm nay đã về đâu chứ, trưa mai đến quét dọn cũng chưa muộn cơ mà…” Lam Vân Diễm nhịn không được vừa lau dọn vừa nói thầm. “Chỗ này có dính hạt bụi nào đâu.”
- Tại sao cô lại quét dọn ở đây?
Dọa chết người rồi! Toàn thân cứng ngắc, cô đang nghe thấy giọng Diêm Nhược Thiên ư? Đây chắc là ảo giác.
Không… Đây đúng là giọng Diêm Nhược Thiên, hắn quyết định về sớm Đài Loan sớm một ngày để tạo bất ngờ cho bà xã, cố tình báo mai mới về, tuyệt đối không nghĩ tới hành động này lại chuẩn bị mở ra một bí mật:
- Dì Cầm đâu?
Mặc dù không rõ là chuyện gì đã xảy ra, nhưng có một việc chắc chắn là, cô không thể nào làm trò trước mắt hắn, đẩy xe lau dọn chạy trốn, nói cách khác, cô phải đối mặt.
Vội vã tắt điện thoại, nhét lại túi áo. Cô cố ý cúi đầu thấp tránh mắt hắn, qua khẩu trang, giọng cô có chút sai khác:
- Tổng tài vẫn khỏe chứ, dì Cầm bị thương xin nghỉ phép, tôi tạm thời phụ trách dọn dẹp chỗ này.
Diêm Nhược Thiên lắc đầu, chẳng lẽ là bởi vì quá mức tư niệm, lại nghe thấy bài hát “Because I love you” nên hắn nghĩ nữ nhân trước mặt là bà xã của mình?
- Tôi đã dọn dẹp xong, không quấy rầy tổng tài…
Khi cô vừa đi đến cửa, hắn đột nhiên lên tiếng gọi lại.
- Chờ một chút, đồ của cô bị rơi này.
Hắn đi tới khom lưng nhặt lên, vì cô vội nhét điện thoại mà khăn tay bị rơi xuống, nhưng nhìn thấy khăn tay, hắn không khỏi ngẩn ra, đây là chiếc khăn thêu thủ công vô cùng quen thuộc, quen biết nhiều người, duy nhất có “cô” biết thêu khăn kiểu này.
- Cảm ơn!
Cô hốt hoảng chạy tới giật lấy, có tật giật mình mất rồi.
Diêm Nhược Thiên không nhịn được liếc mắt nhìn, trừ cặp kính gọng đen to sụ kia, hắn không thể nhìn rõ tướng mạo cô, mà cô lại không muốn cho hắn cơ hội chiêm ngưỡng, vội vàng đẩy xe rời đi.
Nhìn bóng dáng rời đi, hắn lâm vào trầm tư. Tại sao ngay cả bóng lưng cũng giống nhau như vậy?
Bất quá, điều này có thể xảy ra ư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...