Đến khi cắn miếng bánh bao cuối cùng tới nghẹn họng Lam Vân Diễm mới phát hiện mình chưa lấy đồ uống.
Trời đất! Rõ là tự vác đá đập chân mà!
Chắc chắn là tên cô không hợp với tên tập đoàn ẩm thực, không cẩn thận bị người ta thấy cô chật vật rời đi từ A302, chưa tới một ngày sẽ trở thành tin tức sẽ lan khắp đám con gái Đài Bắc… Dường như cô vẫn là người lạc hậu, lúc này mới nhận ra chồng cô lại là đối tượng để đám chị em ở đây bàn tán cực kì sôi nổi… Nhưng cũng chưa đáng nói, cô giống hồ ly tinh thật sao? Nếu để mẹ biết con gái của bà bị người ta coi như hồ ly tinh thì sợ rằng bà sẽ bất tỉnh nhân sự, cô vốn là một thiên kim tiểu thư ăn học đàng hoàng.
Cũng khó trách, ai bảo vợ của hắn lại bị người ta chụp được hình ảnh khó coi như vậy, lần trước có thể đổ cho Diêm Nhược Thiên, nhưng lần này là cô tự làm tự chịu.
Mặc kệ vậy, hồ ly tinh cũng được, cô chỉ muốn rời khỏi đấy, người nơi này sẽ quên rằng cô là nhân vật nổi bật như thế vô cùng chóng vánh, cũng chỉ mong khi bất ngờ họ biết được thân phận thực sự của cô sẽ cảm thấy thoạt nhìn cô cũng khiến người khác yêu thích.
Khát chết mất…. Nghĩ đến việc tại sao mình dùng bữa ở một nơi dân dã như vậy thì lại nhớ tới Diêm Nhược Thiên, đầu cô bắt đầu nóng lên chỉ muốn mắng chửi cho đỡ tức:
- Đồ ngốc, nếu anh nói cần người ta thì người ta sẽ theo anh về. Tại sao còn nói ra những lời kia để chọc tức người ta cơ chứ?
- Cô đang mắng ai ngu ngốc?
Triệu Kình An xuất hiện với ly café đặt xuống trước mặt cô.
Cười ngượng ngùng, cô vội vàng tìm lý do lấp liếm:
- Tôi đang mắng một nhân vật nam trong truyện.
- Kẻ kia chắc chắn là cực kì ngu ngốc nếu không cũng chẳng khiến cô nói như vậy.
- Đúng thế, ngốc hết thuốc chữa!
Cô vội vàng đặt ly cà phê xuống để che dấu sự lúng túng, người hiểu chuyện thì chỉ nên nghe qua loa.
- Xem bói có đúng không?
Triệu Kình An đá sang vấn đề khác.
Cô cảm thấy dở khóc dở cười nhưng vội vàng hỏi:
- Quản lí cũng biết anh ấy đến vào ngày đó đúng không?
- Khách quý tới cửa, là trưởng bộ phận quản lí sao mà không biết được? Nhưng mà mỗi lần ngài ấy tới đều là do tổng giám đốc tiếp, tôi còn tưởng ngài ấy là nhân viên ở phía Đài Bắc phái tới, nhờ phúc của cô tôi mới từ Quân Quân biết được người ta chính là vị tổng tài không thích góp mặt trên truyền thông của tập đoàn ẩm thực Diêm Lệ Viên.
- Không phải không thích mà do anh ấy cảm thấy phiền toái.
Diêm Nhược Thiên không ngại làm nhân vật trung tâm, bởi ở một mặt nào đó nó thể hiện cho sự thành công của hắn, là cảm giác hưởng thụ khiến hắn thích thú, nhưng hắn không thích chuyện tào lao, báo chí truyền thông lại là kênh buôn dưa bán cải.
- Rất may là ngài ấy không ưa phiền toái nếu không sợ rằng đám chị em cô đơn đã sắp hàng ghi danh rồi.
- Thật khó hiểu, rốt cuộc anh ấy hấp dẫn phụ nữ ở điểm nào?
Hắn không biết lãng mạn, nếu có cô gái liếc mắt đưa tình thì sợ rằng hắn sẽ nói rằng mắt người ta có tật.
Triệu Kình An cười ha hả:
- Chẳng lẽ cô không phải phụ nữ?
Ngượng cười, đúng là cô không có tư cách nói kẻ khác, nghĩ tới bản thân mình rất thê thảm nhưng vẫn yêu hắn hết lòng.
- Cô còn đang thử việc, không cần nói xin thôi việc, báo một tiếng là đủ rồi.
- Hình như tôi không được hoan nghênh ở đây.
- Không phải thế, tôi nghĩ ngài ấy sẽ không muốn để cô làm ở đây, ngài ấy phát hiện đàn ông ở đây mắt rất tốt, cô mà không đi thì chẳng khác gì đặt bom nổ chậm ở chỗ này.
Nghe xong khiến cô phì cười:
- Quản lí thật hài hước.
- Tôi nói thật mà, cô thử nhìn đi, mới chỉ thấy chúng ta ngồi đây uống café ngài đã tức như thế kia, sao có thể để cô ở đây, trở về Đài Bắc một mình?
Triệu Kình An đánh mắt ra hiệu về phía Diêm Nhược Thiên, nhìn bộ dáng hằm hè của hắn tựa như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác vậy.
- Quản lí, giờ nghỉ trưa của tôi đã hết, cám ơn tách café của anh.
Lam Vân Diễm vội vàng rời đi để tránh gặp phải Diêm Nhược Thiên, hai người đang trong thời kì chiến tranh nên cô cố gắng tránh mặt.
Diêm Nhược Thiên đi thẳng tới chỗ Triệu Kình An nói một câu:
- Cô ấy là người phụ nữ của tôi.
- Anh có muốn ngồi xuống uống một tách café không?
Triệu Kình An bình thản đưa ly café cho hắn.
- Tôi không cần café.
Nói vậy nhưng hắn vẫn ngồi xuống.
Được rồi, uống cũng không việc gì. Nhấp một ngụm, loại café hòa tan bỏ đá này thực chẳng ra sao…Liếc nhìn chung quanh, Triệu Kình An nhẹ giọng nói:
- Anh không hiểu gì sao? Một đôi uyên ương mới kết hôn đầu năm, lúc này gặp lại thì đã như nước với lửa có đáng ngạc nhiên không?
- Anh biết cô ấy là vợ của tôi?
- Cô ấy không giấu diếm tôi điều gì, vấn đề này cũng không quan trọng, nếu muốn thì sẽ nắm thật chặt, đây là lí tưởng tình yêu của tôi.
Nghe hắn nói rất hay, lại còn tự vỗ tay khen chính mình nhưng người chung quanh không hề ủng hộ, hắn cũng cảm thấy bản thân làm việc đổ thêm đầu vào lửa cũng không tệ chút nào.
Mặt Diêm Nhược Thiên xám xịt. Kẻ này hạ chiến thư với hắn sao? Hắn không bao giờ để kẻ khác cướp cô khỏi tay, kẻ này cũng đừng mơ tưởng có ý đồ gì với vợ của hắn! Chủ nhật chắc chắn hắn sẽ đưa cô về Đài Bắc.
- Thời hạn cũng sắp hết, cô ấy cũng chưa có ý nghỉ việc, cô ấy sẽ về với anh sao?
Triệu Kình An không hề có ý khiêu khích, nhưng nghe ra thì lời này cũng chẳng khác là bao.
- Tôi sẽ đưa cô ấy về.
Đây là lời thề, không phải là nói suông.
- Anh muốn trói người ta à?
Thành thực mà nói thì chính hắn cũng cảm thấy việc này rất ngu ngốc, hắn dám làm sao?
- Đây là chuyện của vợ chồng tôi, không cần người ngoài chen vào.
Hắn định đứng dậy chuẩn bị rời đi, ý tứ của mình cũng nói rõ ràng, không cần phát biểu gì thêm.
- Anh biết cô ấy thích hoa không?
Đột nhiên Triệu Kình An nói một câu.
Diêm Nhược Thiên giật mình, hắn biết Diễm Nhi chẳng có thiên phú gì ở phương diện hoa cỏ, nhưng hình như là có thích vải len caro nhỉ? Nghĩ kĩ lại thì dường như cô chưa hề biểu đạt ý tứ về vấn đề này, hiển nhiên hắn cũng chưa bao giờ quan tâm đến… Đương nhiên Diễm Nhi cũng rất ít chia sẻ cảm xúc cùng hắn, hắn cũng chẳng bao giờ hỏi xem ý tứ của cô ra sao.
- Anh không biết à?
Giọng điệu Triệu Kình An dường như có chút hả hê.
- Chẳng lẽ anh biết?
Hắn hỏi vặn lại.
- Cô ấy thích hoa hồng.
Việc này đã kiểm chứng, không phải bịa ra mà nói.
Diêm Nhược Thiên nắm siết chặt tay, cảm giác thua kém thực khó chịu. Tại sao kẻ này lại biết bà xã của hắn thích hoa gì?
- Anh không cần hâm mộ tôi, nhưng điều này rất dễ tra ra, chỉ cần để ý một chút.
Hâm mộ? Lúc này hắn chỉ muốn thưởng cho đối phương một đấm!
- Anh vẫn chưa rõ à? Nếu con người không có sự ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại thì không thể nhìn thấy bản chất sâu kín bên trong, tựa như anh yêu một người nhưng không hề nói rằng anh yêu người ta, như vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì cả. Anh không muốn tốn tâm tư hiểu rõ người ta, dù hôm nay cô ấy trở về thì một lúc nào đó người ta cũng sẽ bỏ đi trong cơn tức giận, chẳng lẽ anh tính rằng cả đời cứ lao vào vòng luẩn quẩn này sao?
Triệu Kình An nhắc nhở hắn đầy thiện ý.
- Nhưng mà tôi lại cảm thấy trò chơi mèo vờn chuột như vậy cũng khá thú vị.
Nhìn đối phương rời đi, đột nhiên Diêm Nhược Thiên cảm thấy kẻ này không phải tình địch của mình, dường như hắn đưa tới một điều gì đó, chỉ là hắn không thích người này bởi nhìn đối phương quá ngứa mắt. Thế giới tình yêu vốn rất nhỏ bé, không cho phép kẻ thứ ba xuất hiện làm loạn, bất kẻ là hắn có ý tứ gì.
Vuốt ve bím tóc, Lam Vân Diễm đi về phía bãi đậu xe, liếc qua chiếc gương xong gương mặt lại lộ rõ sự hưng phấn mà dừng lại ngắm kĩ chính mình qua chiếc kính kia. Trang phục của cô được không? Không tệ, tràn đầy sức sống, không còn giống một cô gái hai sáu tuổi nữa, dường như đã biến thành một cô bé mười tám đôi mươi.
Hiển nhiên chỉ Diêm Nhược Thiên mới có thể làm cô hưng phấn tựa một đứa trẻ như vậy, chuyện xảy ra lúc sáu giờ sáng, đột nhiên cô nhận được điện thoại của hắn.
- Diễm Nhi, hôm nay chúng mình hẹn hò nhé.
Cô cực kì yêu thích cái cụm từ “hẹn hò” này, cảm giác vô cùng ngọt ngào, từ miệng hắn nói ra tựa như một thứ mê dược khiến toàn thân cô mất đi sức phản kháng, tuy nhiên cô vẫn không quên vấn đề chính.
- Em phải đi làm.
- Hôm nay em được nghỉ phép.
- Nghỉ phép á?
- Anh đã xác nhận rồi, tám giờ chờ em ở bãi đỗ xe.
Vội vàng chải chuốt một hồi, gọi điện hỏi thăm một chút không ngờ cô lại được nghỉ phép thật.
Một thân một mình tới đây, cô còn chưa quen biết ai, hiển nhiên cũng không để tâm tới chuyện nghỉ phép.
Ăn mặc khi hẹn hò phải thật đẹp nhưng đồ đạc cô mang tới đây cũng chỉ có quần jeans áo sơ mi, muốn mặc váy thì cô lại phải chọn đồng phục, mặc đồ phục mà đi hẹn hò à? Không thể nào, đành chọn trong đống đồ kia, tuy vậy nhưng mớ quần jeans, áo sơ mi cũng làm cô mất hàng tiếng đồng hồ.
Ngẫm lại xem, hắn đã từng đả động tới việc hẹn hò chưa nhỉ?
Không hề, hắn thường nói bọn mình đi ăn cơm, chúng ta cùng đi tắm nắng, bọn mình đi triển lãm… Đây cũng là thói quan ra lệnh của hắn, “hẹn hò” hình như không có trong từ điển hắn vẫn xem.
Sao đột nhiên người này lại muốn hẹn hò nhỉ?
Cô nghĩ nát óc không ra, mà cô cũng chẳng rảnh hơi mà tìm hiểu, từng nhịp bước sôi nổi tựa như một đứa trẻ lần đầu được ra khỏi nhà vậy.
Nhìn phía bãi đậu xe, cô chậm rãi đi tới bởi không muốn ông cụ non kia quá đắc ý.
- Phu nhân nhà ta đã ăn sáng chưa?
Đột nhiên giọng Diêm Nhược Thiên truyền tới từ phía sau, bởi hắn sớm tới đây nên cô vừa xuất hiện là đã thấy, nhìn bộ dáng hoạt bát đáng yêu của cô nên hắn không hề gọi mà chỉ im lặng bám theo sau.
Dừng bước, cô thẹn thùng quay đầu lại:
- Anh tính núp ở đầu sau hù dọa người ta à?
- Anh muốn chờ em nhận ra, nhưng hình như em còn đang bận suy nghĩ gì đó, không có tâm tư để chú ý người chung quanh, thói quen này không tốt đâu, cứ như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Hắn bước tới nắm tay cô rồi đưa hộp cơm dã ngoại đã chuẩn bị trong tay.
- Anh đã chuẩn bị cho em rất nhiều đồ ăn ngon.
- Chỗ này cũng có quán ăn mà?
- Nhưng anh muốn ở cùng với bà xã của mình.
Lam Vân Diễm thẹn thùng khiến gò má ửng hồng, trái tim đập loạn nhịp, ánh mắt đảo loạn cuối cùng cúi gằm mặt xuống đất, càng lúc người đàn ông này càng ngọt ngào, cô rất thích như vậy, cảm giác còn lãng mạn hơn so với lần đầu hai người hẹn hò.
Lái xe đi khắp nơi, đông ngó một chút, tây xem một chút, đói bụng thì ăn luôn trên xe, hiển nhiên hưởng thụ cuối cùng nhất định phải là thú vui đuổi bắt trên bờ biển.
Cởi giày, đi chân trần trên bờ cát, đây là trải nghiệm cực kì mới mẻ với Lam Vân Diễm, Diêm Nhược Thiên thì lại khác.
- Cảm giác thật kì quái.
Diêm Nhược Thiên không biết dùng từ gì để nói về cảm giác này.
- Cảm giác không được an toàn, nhưng cũng cảm nhận được sự thoải mái, đúng không?
- Đúng thế, chính là cảm giác này, hình như bà xã anh cũng thấy vậy.
Hắn âu yếm nhìn nụ cười của cô. Gã kia mặc dù nhìn ngứa mắt nhưng nói rất đúng, nếu giữa người và người không có tác động qua lại với nhau thì không thể nhìn thấy nội tâm ẩn giấu bên trong.
- Mẹ chưa bao giờ cho em ra bờ biển, không phải do nó nguy hiểm, chỉ là ra đây chơi sẽ dễ bị lấm lem.
- Mẹ vợ quản lí em nghiêm khắc đến thế cơ à?
- Bà hi vọng em sẽ trở thành một cô gái hoàn mỹ không chút tì vết, ai bảo người ta là con gái, nếu là con trai thì bà cũng chẳng để tâm nhiều như vậy. Tiếc nuối lớn nhất của bà là không sinh được con trai, ở Lam gia bà cũng chẳng giành được địa vị gì, thế nên chỉ có thể dạy dỗ con gái thật tốt, quả nhiên con gái đã kết thân được với Diêm gia, cuối cùng lời nói của bà ở Lam gia đã có sức ảnh hưởng.
- May mà mẹ đẻ con gái, nếu không thì anh chẳng cưới được vợ rồi.
- Anh vẫn có thể cưới người khác.
Nghiêng người về phía trước, trán hai người chạm nhẹ vào nhau:
- Nhưng người anh muốn cưới chỉ có em thôi.
- Đáng ghét.
Cô nhỏ giọng hờn dỗi.
- Ghét cái gì?
Cô le lưỡi tỏ vẻ nghịch ngợm. Người đàn ông này cũng thực sự lãng mạn.
Đặt đôi giày trên tay xuống đất, đột nhiên cô ngẫu hứng bước theo một điệu nhảy, một, hai,ba… Một, hai, ba…. Dưới làn gió biển, nhảy trên bờ cát thực vô cùng lãn mạn, khẽ nhắm mắt lại trong sự say mê.
- Em thích mùa đông ở đây, cảm giác vô cùng thoải mái.
Nhìn cô khiến hắn say mê, dường như chỉ muốn ôm lấy cô nhảy múa, tuy nhiên trước đó hắn cần phải làm một việc.
- Diễm Nhi, em có muốn nghe anh kể chuyện xưa không?
Đột nhiên hai chân khựng lại, Lam Vân Diễm tròn mắt nhìn hắn, giờ phút này dường như hắn rất cô đơn, cũng cực kì ngạo nghễ khiến cô nhớ lại cái lần đầu gặp mặt, đây là quá khứ của Diêm Nhược Thiên sao? Cô nhẹ nhàng kéo hắn ngồi xuống.
- Em thích nhất là nghe chuyện xưa.
Một lúc lâu sau hắn mới nói bằng giọng khàn khàn:
- Anh không phải con ruột của mẹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...