Từng tấm hình như từng mũi dao sắc bén đâm vào đôi mắt của Bùi Lạp Minh, cũng chấn động mạnh vào trái tim của anh.....
Anh không nghĩ tới người phụ nữ anh yêu lại gạt anh sang một bên, cùng người đàn ông khác ở chung trong một phòng, mà người đó còn là thầy của cô!
Hứa Mộ Nhan cũng bị những tấm hình này làm rúng động toàn thân, nhìn những tấm hình rơi tán loạn trên mặt đất, cô nhíu mày.
Những tấm hình này.....
Những tấm hình này từ đâu tới?
Chẳng lẽ.....
Chẳng lẽ đêm đó cô và thầy bị người ta gài bẫy?!
Nên họ mới gửi tới những tấm hình này để cô có miệng mà không thanh minh được?
Nhìn Hứa Mộ Nhan đang không nói nên lời, lửa giận của Bùi Lạp Minh càng tăng lên: “Không nghĩ tới em lại làm ra những chuyện như vậy!”
Hứa Mộ Nhan đau đớn nghe Bùi Lạp Minh chậm rãi gằn từng tiếng, giọng anh lạnh lẽo đến phát sợ.
“Không phải vậy, sự tình không phải như thế, anh nghe em giải thích, Lạp Minh, anh phải nghe em giải thích!” Mắt của Hứa Mộ Nhan ươn ướt, cô tiến lên bắt được cánh tay của anh.
“Còn có gì để giải thích? Những tấm hình này đã đủ chứng minh tất cả!”
Lời nói của Bùi Lạp Minh lạnh như băng, mỗi một câu như ‘thiết kim đoạn ngọc’ (dứt tình đoạn nghĩa), làm trái tim cô run rẩy.
Trong phút chốc, Hứa Mộ nhan như rơi xuống vực sâu không đáy, cô nhíu mày càng lúc càng chặt.
“Em và thầy bị người khác gài bẫy! Lạp Minh, anh hãy tin em, em không làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với anh, anh phải tin em!” Giọng nói của cô kiên định, ánh mắt thản nhiên không cho phép anh nghi ngờ.
“Hứa Mộ Nhan, em không cần che giấu nữa, trước đây tôi còn ngây ngốc cho rằng em và Cố Vỹ thuần túy chỉ là tình nghĩa thầy trò, không ngờ giữa hai người quả thật có bí mật!”
Anh.....
Anh không tin cô?
Hứa Mộ Nhan cảm thấy trái tim mình chìm xuống đáy vực sâu, tâm của cô cũng dần buốt lạnh.
Cô nghĩ hai người trải qua nhiều chuyện như vậy, anh đối với cô phải có tín nhiệm tối thiểu.
Không ngờ.....
Chỉ bằng mấy tấm hình này cũng có thể nhận ra trong tim anh không có cô, từ đầu đến cuối anh chưa từng tin tưởng cô.....
Đây là ‘thích’ mà anh nói đúng không?
Thì ra ‘thích’ của anh cũng chỉ có thế.....
Đột nhiên cô thấy sự nhẫn nhịn trước giờ của mình không có chút ý nghĩa nào cả, cô vốn cho rằng ‘sau cơn mưa trời lại sáng’ hóa ra là cô hy vọng xa vời mà thôi.
Nếu anh tin vào những tấm hình kia, vậy cô có cần thiết phải móc tim móc phổi trao cho anh nữa không?
“Anh muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó, ‘thanh giả tự thanh’.”(trong sạch minh bạch)
Bùi Lạp Minh khiếp sợ nhìn vào mắt của Hứa Mộ Nhan, đôi mắt trong suốt như nước kia giờ đây trở nên lạnh lẽo, ánh nhìn sắc bén quyết tuyệt, khiến anh không dám nhìn thẳng vào cô.
Thấy thái độ của cô đã làm chuyện sai trái mà còn tự cho là mình trong sạch thanh cao, lửa giận đang đè nén của Bùi Lạp Minh như nước lũ vỡ đê trào ra, anh bước từng bước áp sát cô, ánh mắt sắc nhọn nhìn cô, cô còn chưa kịp nhìn rõ sự lạnh lùng trong mắt anh thì tay của anh đã bóp cổ họng chặt của cô, từng chút từng chút siết chặt.
Hô hấp đột nhiên bị đình trệ, đôi mắt trong suốt nhìn anh chằm chằm nhưng một câu cô cũng không thốt ra được.
Tầm mắt của Hứa Mộ Nhan dần dần mơ hồ, gần như không thấy rõ gương mặt trước mắt, đây là gương mặt người đàn ông cô yêu, giờ đây anh đang từng giây muốn cướp đi mạng sống của cô.
Không, cô không cam tâm, cô không thể chết như vậy, không thể!
Nhưng cô làm thế nào để cứu mình?
Cô nên làm như thế nào?
“Anh hai, anh mau buông tay, anh sẽ giết chết chị dâu đó!” Đúng lúc này, Bùi Lạp Thần nghe được tiếng tranh chấp trong thư phòng liền vội vàng chạy vào, vừa kéo bàn tay đang siết cổ Hứa Mộ Nhan của Bùi Lạp Minh ra, vừa la ầm lên.
Chỉ chốc lát, cảm giác được bàn tay đang siết cổ mình của Bùi Lạp Minh từ từ buông lỏng, ngay sau đó Hứa Mộ Nhan liền há miệng không chút do dự cắn mạnh vào tay anh.
“A!” Một cơn đau nhói từ bàn tay truyền đến, thân hình của Bùi Lạp Minh lảo đảo lui về sau mấy bước.
Tâm trí bị thiêu đốt trong nháy mắt có phần phục hồi, ánh mắt anh mông lung nhìn gương mặt trước mắt mình.
Anh.....
Anh vừa mới làm gì cô?
Anh lại muốn giết cô?!
Nhận thức được việc vừa xảy ra, Bùi Lạp Minh chợt run rẩy.
Bị té xuống đất ý thức của Hứa Mộ Nhan cũng dần khôi phục, cô thở phì phò, gương mặt đỏ bừng, nhưng trái tim đã nguội lạnh, toàn thân cô cũng giá lạnh.
Cô lảo đảo đứng lên đi tới trước mặt Bùi Lạp Minh, bốn mắt nhìn nhau, cô thấy rõ sự tức giận, kinh sợ, thất vọng, đủ loại cảm xúc đan xen trong đôi mắt thâm thúy của anh.
“Anh hai, nếu anh không tin chị dâu, không có cách nào làm cho chị dâu hạnh phúc, anh hãy tha cho chị ấy, để chị ấy theo đuổi hạnh phúc của chính mình!” Bùi Lạp Thần hăng hái tiến đến trước mặt Bùi Lạp Minh nói.
Lời của anh ta không khác gì viên đạn nặng ký, oanh tạc thẳng vào ý thức của Bùi Lạp Minh.
“Lạp Thần, đây là chuyện của tôi và chị dâu cậu, đi ra ngoài cho tôi!” Giọng nói của anh lạnh như băng, toàn thân cũng tản ra hơi lạnh làm không khí trong phòng dường như cũng đóng băng.
“Anh hai, anh cùng chị dâu và Hoắc Noãn cứ dây dưa không dứt, anh tổn thương chị dâu hết lần này tới lần khác, tôi cũng đau lòng thay cho chị ấy!”
“Cậu đau lòng vì cô ấy? Tại sao cậu đau lòng? Cả đời này, cô ấy là chị dâu của cậu.”
Bùi Lạp Minh tiến tới níu chặt cổ áo của Bùi Lạp Thần, đôi mắt tức giận như hai ngọn lửa đang cháy.
“Nếu anh không có cách nào làm cho chị ấy hạnh phúc, tự nhiên có người khác sẽ làm, mà tôi chính là người có thể mang hạnh phúc đến cho chị ấy!”
Chớp mắt, Bùi Lạp Minh đã nhìn thấu tâm tư của em trai mình, tình cảm của cậu ta dành cho chị dâu rất sâu đậm, bất chợt anh cũng kinh sợ.....
“Lạp Thần, cậu chán sống rồi phải không? Cô ấy là chị dâu của cậu!” Thanh âm của Bùi Lạp Minh càng nói càng lạnh, bất chấp tình nghĩa anh em, vung một đấm về phía Bùi Lạp Thần.
Bùi Lạp Thần bất ngờ không kịp đề phòng bị đấm trúng, máu tươi từ khóe miệng tràn ra.
“Anh hai, tôi biết người có thể mang hạnh phúc đến cho chị ấy nhất định không phải là anh!” Bùi Lạp Thần lảo đảo đứng lên, vừa chùi máu ở miệng vừa nói.
“Bất kể tôi có phải là người đó hay không thì nhất định cũng không phải là cậu!”
Giờ đây Bùi Lạp Minh giống như một con sư tử đã mất lý trí, chỉ cần có người nào đến gần sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Tay phải của anh lần nữa vung về phía Bùi Lạp Thần, nhưng lần này Bùi Lạp Thần lanh tay lẹ mắt tránh được cú đấm của anh.
“Đủ rồi! Các người dừng tay lại cho tôi, Lạp Minh, tại sao anh lại ra tay đánh người!” Thấy thế, Hứa Mộ Nhan vội vàng chạy đến trước mặt anh quát.
Dưới ánh đèn, ánh mắt Hứa Mộ Nhan lộ vẻ hoang mang, gương mặt ngoài khiếp sợ ra còn có giận dữ.
Cô còn có mặt mũi để tức giận với anh?!
Lửa giận của Bùi Lạp Minh càng lúc càng lớn, tựa như sắp thiêu cháy toàn thân anh.
“Chị dâu, chị tránh ra! Hôm nay tôi muốn nói cho anh ấy biết, nếu anh ấy không thể mang lại hạnh phúc cho chị, thì nên sớm buông tay!”
Hứa Mộ Nhan thấy đôi mắt lạnh lẽo của Bùi Lạp Thần ánh lên lửa giận, cô không khỏi rùng mình.....
Người này....
Người này vẫn là người gọi cô là chị dâu, giờ khắc này cô có cảm giác không nhận ra.....
Giờ đây, anh ta đang nhíu chặt mày, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn cô, có kiên định, có tức giận, thậm chí còn có..... khiến cô thật sự kinh hãi.
Cả người Hứa Mộ Nhan bị ánh mắt Bùi Lạp Thần nhìn chằm chằm thì giật mình ngơ ngác đứng yên tại chỗ.....
Cô vốn cho là anh ta đối với cô chỉ có tình cảm chị dâu và em chồng, không nghĩ tới anh ta.....
Mà cô cũng chỉ xem anh ta như em trai mà thôi!
Hơn nữa cô tự nhận là ở trước mặt anh ta cô chưa bao giờ làm gì để anh ta hiểu lầm, sao anh ta lại sinh ra tình cảm như vậy với cô?
“Bùi Lạp Thần, nói cho cậu biết, thu hồi vọng tưởng của cậu đi, bất kể như thế nào tôi cũng không ly hôn với cô ấy, tốt nhất cậu nên loại bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu đi!”
Ánh mắt sâu sắc của Bùi Lạp Minh đầy vẻ cảnh cáo, phát ra tia giận dữ làm người khác không dám nhìn thẳng.
“Là sao? Vậy anh thấy rằng đợi sau khi Hoắc Noãn sinh đứa bé, chị dâu cũng như bây giờ vẫn ở lại nhà họ Bùi, chờ khi nào anh rảnh rỗi thì tới ầm ĩ với chị ấy, sau đó chị ấy lại một lần rồi một lần tha thứ cho anh?! Anh coi chị dâu là gì? Chị ấy không phải lốp xe dự phòng, không phải là vật cưng, chị ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường muốn có một tình yêu hoàn toàn thuộc về mình! Anh thấy mình có tư cách đứng bên cạnh chị ấy sao? Anh có tư cách sao!”
Nghe những lời này, Bùi Lạp Minh ngẩn người, không nói cũng biết trong mắt anh có bao nhiêu lạnh lẽo, nhưng Bùi Lạp thần lại trưng ra bộ dáng ‘thấy chết không sờn’ nhìn thẳng anh.
Tiếng tranh cãi ầm ĩ trong phòng phút chốc lặng như tờ, chỉ còn nghe tiếng hô hấp nặng nề của ba người.
“Xem như tôi không có tư cách đứng bên cạnh cô ấy, cậu cũng không có! Cô ấy là vợ tôi, là chị - dâu của cậu!”
Bùi Lạp Minh cố ý nhấn mạnh hai ‘chị dâu’, ý tứ của anh không cần nói cũng biết.
Nói xong, anh liền kéo tay Hứa Mộ Nhan vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ đi tới cửa.
“Bùi Lạp Minh, anh làm đau tay tôi!”
Suy nghĩ của Hứa Mộ Nhan đang hỗn loạn đột nhiên bị đau đớn ở cổ tay làm cho tỉnh táo.
Anh nổi điên gì nữa?
Muốn nắm gãy tay của cô sao?
Bùi Lạp Minh làm như không nghe thấy lời cô, bàn tay đang nắm cổ tay cô tăng thêm sức lực, anh như muốn phát tiết hết sự tức giận lên cổ tay của cô.
Đến khi nghe âm thanh nặng nề của cửa thư đóng lại, Bùi Lạp Thần mới lảo đảo ngã xuống trên ghế sa lon.
Đôi mắt tức giận dừng ở chai rượu đỏ trên bàn, anh ta cầm chai rượu đưa lên miệng uống một ngụm lớn, rượu đỏ theo khóe miệng chảy xuống, chậm rãi thấm vào cổ áo màu trắng tựa như đóa hoa đang dần nở…..
Hiện giờ anh ta chỉ thấy suy nghĩ của mình giống như đáy biển tăm tối và hỗn độn…..
Mặc dù đã ngửa bài với anh trai nhưng anh ta không hối hận, từ lâu anh ta đã muốn cho Hứa Mộ Nhan biết tâm ý của mình, chẳng qua là chưa tìm được cơ hội thích hợp.....
Không ngờ trong lúc anh ta còn chưa chuẩn bị tâm tư thì cơ hội đã đến rồi…..
Mắt Bùi Lạp Thần chợt nhìn đến đống hình rải rác dưới sàn nhà, chân mày nhíu chặt.
Rốt cuộc những tấm hình này là ai gửi tới?Rốt cuộc những tấm hình này do ai gửi đến?
Trái lại anh ta phải cảm tạ người lén lút giở trò sau lưng này….
Hoắc Noãn núp bên cửa nghe lén nãy giờ, sắc mặt hầm hầm đi vào.
“Xem đi, anh em hai người chỉ vì một một người phụ nữ mà trở mặt, có đáng hay không?”
Hoắc Noãn vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Bùi Lạp Thần, tự rót cho mình một ly rượu đỏ, sự ghen hờn và đố kị hiện rõ trong mắt của cô ta.
“Hừ…..Cô ghen tỵ? Cô có tư cách gì mà ghen tỵ với cô ấy?”
“Tôi dĩ nhiên…..Bùi Lạp Thần, trong lòng anh khó chịu cũng đừng trút giận lên tôi, có bản lãnh thì nghĩ cách để Bùi Lạp Minh đồng ý ly hôn với Hứa Mộ Nhan kia, như vậy hai chúng ta mới có được thứ mình cần.”
“Đó là chuyện của tôi, không cần cô bận tâm, bây giờ việc của cô là ‘thêm dầu thêm mỡ’ bên tai anh tôi, coi chừng đến lúc đó chẳng những không với tới được vị trí đại thiếu phu nhân, nói không chừng còn bị anh tôi đuổi ra khỏi nhà họ Bùi.”
“Anh!”
Nghe Bùi Lạp Thần châm chọc, cục tức trong ngực Hoắc Noãn lại càng lớn thêm!
Cô ta nắm chặt tay, những cái móng tay dài được sơn đỏ chói cắm sâu vào lòng bàn tay, gương mặt luôn luôn dịu dàng giờ đây cũng trở nên dữ tợn.
“Tôi thế nào? Chính anh làm không nên việc còn có mặt mũi để ý chuyện của tôi? Anh cũng nên nghĩ kỹ lại đi, không tự lượng sức mình.”
“Lạp Thần, bây giờ không phải là lúc đổ lỗi cho nhau, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực tìm cách để anh ấy mau chóng ly hôn với Hứa Mộ Nhan, không phải sao?”
“Dĩ nhiên, việc này không cần cô quản, tự tôi có sắp xếp.” Bùi Lạp Thần cầm chặt ly rượu trong tay, ánh mắt lạnh lùng khiến cho Hoắc Noãn ngồi bên cạnh cũng lạnh người.
“Vậy tôi chờ xem kịch hay của anh, có điều tôi thật muốn biết mấy tấm hình thân mật của Cố Vỹ và Hứa Mộ Nhan có phải là anh làm hay không?”
“Cô thấy thế nào? Có thời gian ở đây hỏi tôi mấy thứ vô dụng này, không bằng trở về phòng suy nghĩ nên làm cách nào để níu kéo anh tôi.”
“Anh khỏi cần quan tâm, không phải trong bụng tôi có đứa bé sao? Ngược lại tôi có chút lo lắng cho anh, xem như anh trai anh đã ly hôn với Hứa Mộ Nhan thì cô ấy cũng không chọn anh, lúc nhìn qua khe cửa tôi thấy biểu cảm của Hứa Mộ Nhan chỉ xem anh như em trai, anh nói thử coi, anh làm ra nhiều chuyện như vậy, cũng hi vọng là không uổng phí.”
Thấy việc chưa thành mà Hoắc Noãn còn trưng ra bộ dáng đắc ý, lửa ghen cùng tức giận đè nén trong ngực của Bùi LạpThần thoáng chốc phát ra, hai mắt sắc bén liếc nhìn Hoắc Noãn, còn chưa kịp nhìn rõ ý lạnh trong mắt Bùi Lạp Thần thì cổ của cô ta đã bị siết chặt.
Hô hấp của Hoắc Noãn đột nhiên bị ngưng trệ, hai mắt nhìn anh ta nhưng miệng lại lắp bắp.
“Bùi…..Bùi Lạp Thần, anh…..Nếu anh giết tôi, ai giúp anh…..Lấy được Hứa Mộ Nhan!” Hoắc Noãn vừa kéo tay anh ta vừa tức giận nói, tầm mắt mờ dần, gần như không còn thấy rõ gương mặt trước mắt, giờ đây vẻ mặt này giống như quỷ dữ đến từ địa ngục đang muốn lấy đi mạng sống của cô ta.
Bùi Lạp Thần hơi thả tay: “Hoắc Noãn, tốt nhất cô hãy mau giải quyết anh tôi, nếu không tôi sẽ cho cô sống không bằng chết!”
Anh ta đứng lên đi thẳng ra khỏi phòng, mang theo cơn gió lạnh thổi qua người Hoắc Noãn.truyên đăng tại dd
Bùi Lạp Thần, anh đúng là ma quỷ!
- -- -------- --- ------ --- --- --------
Hứa Mộ Nhan bị Bùi Lạp Minh kéo vào trong phòng, anh đẩy mạnh cô ngã lên giường.
“Bùi Lạp Minh, anh nổi điên làm gì! Anh không tin tôi, tôi cũng không còn gì để nói, chúng ta ly hôn đi!”
Bầu không khí tức khắc lặng im.
Đôi mắt của Bùi Lạp Minh trừng trừng nhìn người phụ nữ khiến mình vừa yêu vừa hận, lửa giận càng cháy càng lớn.
Ly hôn?
Cô muốn ly hôn với anh?
“Hứa Mộ Nhan, em đừng có mơ! Đời này chúng ta đã định trước là sẽ giày vò hành hạ lẫn nhau, đến chết cũng đừng hòng ly hôn!”
Giọng nói tà mị trầm thấp mà lạnh lẽo của Bùi Lạp Minh vang bên tai làm cô run rẩy.
“Bùi Lạp Minh, nói cho cùng làm sao anh mới bằng lòng bỏ qua cho tôi?”
“Bỏ qua cho em? Để em tiếp tục mang dáng vẻ thùy mị của mình mà đi quyến rũ thằng khác à, còn muốn tiếp tục ‘bôi tro trét trấu’ vào mặt tôi nữa sao!” Bùi Lạp Minh bước tới trước mặt cô, nắm chặt cánh tay còn lại của cô gầm nhẹ.
Câu dẫn!?
A, thì ra đó là suy nghĩ của anh về cô!
Trong mắt anh, cô chính là loại phụ nữ như vậy ư?
Trong lòng anh, cô hạ tiện vậy sao?
Cổ tay bị anh siết đau, nhưng lòng cô còn đau đớn khó chịu hơn.
“Bùi Lạp Minh, tôi hận anh!” Giọng nói của Hứa Mộ Nhan lạnh lùng mà kiên định.
Cô phản kháng càng làm cơn giận của anh bùng phát lớn hơn.
Bùi Lạp Minh nắm tóc của cô, cưỡng ép cô phải ngưỡng mặt lên nhìn anh.
Hứa Mộ Nhan cảm thấy tâm tình của mình sắp nổ tung, tại sao anh lại đối xử với cô như thế này!
Chẳng lẽ anh tổn thương cô còn chưa đủ sao?
Nhìn gương mặt khiến mình vừa yêu vừa hận, trái tim của Hứa Mộ Nhan đau đớn, thật đau đớn quá.Xem chuong moi nhat tai dd
Cô không biết mình vì điều gì mà vẫn còn kiên trì, còn chờ đợi cái gì, từ đầu chí cuối anh vẫn là một người đàn ông lạnh lùng.
Nhưng, cô lại phát hiện ra bản thân mình yêu anh ‘không có thuốc chữa’, không thể quên được anh!
Hai mắt cô mờ sương khiến trái tim của Bùi Lạp Minh nảy lên một nhịp.
Hứa Mộ Nhan không cho phép mình yếu đuối trước anh, Cô chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, đương nhiên không cần phải sợ anh, nghĩ vậy trong lòng cô cảm thấy bình thản lại.
Cô nhanh chóng tỉnh táo, quật cường ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhìn thấy sự quật cường không chịu khuất phục của cô, hai mắt của Bùi Lạp Minh hơi híp lại rồi dần dần phát ra tia lạnh.
Đột nhiên anh mỉm cười, giơ cánh tay kia lên vuốt ve gương mặt mịn màng cô, cuối cùng ngón tay dừng lại trên môi cô.
Hứa Mộ Nhan còn chưa hiểu ra sao thì mắt anh chợt lóe sáng, môi anh lạnh nhạt chạm vào trên cổ cô.
Không có thương tiếc, không chút dịu dàng, chỉ có hung hăng như một con sư tử đang phát cáu, muốn một phát cắn đứt cổ của cô.
“Á!” Hứa Mộ Nhan la nhỏ một tiếng, nhưng âm thanh nhanh chóng bị môi anh chặn lại.
Môi anh tàn sát môi cô, trằn trọc mang theo bão tố cùng tức giận phẫn nộ.
Thừa dịp cô hít thở, lưỡi của anh như một con rắn linh hoạt, cạy mở hàm răng của cô ra chui vào khoang miệng, quấn lấy lưỡi cô dây dưa cùng một chỗ.
Cô cố sức kháng cự lại khiến anh càng muốn nhiều hơn nữa, anh liên hồi đoạt lấy dường như không có ý muốn dừng lại.
Hứa Mộ Nhan đau khổ nhìn thẳng vào đôi mắt u ám của anh, nhìn thẳng vào gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng kia.
Tâm của cô như bị sự lạnh lùng kia cắn nát.
Cô không cho phép mình khóc, không để bản thân yếu đuối trước mặt anh!
Nhưng nước mắt cứ theo khóe mắt lặng lẽ chảy xuống.
Bùi Lạp Minh chợt hốt hoảng, anh buông cô, dùng sức giữ cằm cô, đôi mắt nhìn cô đe dọa. Đăng trên dđ
Nhìn cô đau đớn nhưng vẫn bướng bỉnh, đôi môi sưng đỏ, trên cổ còn lưu lại dấu răng, những dấu vết im ắng tố cáo hành vi bạo ngược của anh.
Anh chợt tỉnh táo trở lại, trong lòng dâng lên cảm xúc khó hiểu, nhưng vừa nghĩ tới mấy tấm hình Cố Vỹ ôm hôn cô thì tâm tình của anh dường như bị lửa ghen xâm chiếm.
Bóng đêm bao phủ khắp phòng, gió lạnh thổi vào từ cửa sổ làm hai vai của Hứa Mộ Nhan run lên, cũng không biết tâm của cô lạnh hay là do gió rét.
Bỗng dưng, Bùi Lạp Minh đứng dậy đi vào phòng tắm, sau đó Hứa Mộ Nhan nghe thấy hình như anh đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cuối cùng anh cầm trong tay một cái khăn lông đi về phía cô, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn cô, Hứa Mộ Nhan có phần không hiểu ý tứ của anh: “Bùi Lạp Minh, anh muốn làm gì?”
Một giây kế tiếp anh đột nhiên cúi xuống liều mạng dùng khăn lông lau đôi môi rồi xuống cổ tới xương quai xanh của cô, sức lực mạnh như hận không thể nghiền nát cô, Hứa Mộ Nhan đau vô cùng, cô hơi co người lại, hai tay vô thức chống trước ngực anh, cô có thể nhìn thấy sự tức giận, ghen hờn, lạnh lùng, mọi loại cảm xúc đan xen trong mắt anh.....
Chỉ chốc lát, chiếc cổ trắng mịn và xương quai xanh bị khăn lông lau đến đỏ ửng, cô đau đến nỗi gương mặt cũng nhăn lại.
“Bùi Lạp Minh, anh điên rồi sao, thả tôi ra!”
Anh trợn mắt trừng cô một cái, sau đó ném cái khăn qua một bên, bắt đầu dùng sức xé rách quần áo của cô, Hứa Mộ Nhan trở tay không kịp, trơ mắt nhìn quần áo trên người từng cái bị xé ra, cảm giác nhục nhã trong nháy mắt lấn áp hết lý trí của cô: “Anh làm gì vậy, mau dừng tay, xin anh dừng tay.....”
Anh hung hăng nắm lấy cằm của cô, ánh mắt bén nhọn nhìn thẳng vào mắt cô đe dọa: “Còn bị chạm qua chỗ nào nữa? Nói mau! Nói!”
“Không có, không có.” Hứa Mộ Nhan hốt hoảng lắc đầu, hai tay cô ôm chặt thân mình.
Bùi Lạp Minh thở hổn hển, giọng nói nặng nề, hai tay nắm chặt thành quyền xoay người đi ra ngoài: “Cố Vỹ đúng là chán sống rồi! Bùi Lạp Minh tôi nếu như nuốt trôi được uất ức này cũng không cần sống trên đời này nữa!”
“Không được, Lạp Minh xin anh đừng đi tìm thầy của em, em và anh ấy là bị người ta hãm hại, thật mà, em không có làm chuyện có lỗi với anh, xin anh tin em một lần được không!”
Giọng nói của cô dịu dàng sâu lắng bao hàm một chút cô đơn, những ngón tay nhỏ nhắn níu lấy tay áo anh, cô kéo thật chặt, hai mắt ngân ngấn nước, ảm đạm mà bất lực nhìn anh. *chuong moi nhat tai dd*
Ánh mắt của cô như vậy, dù là người có lòng dạ sắc đá cũng phải tan chảy.
Anh nhìn thật sâu vào đôi mắt ngấn lệ của cô, vẫn trong veo như vậy, vẫn long lanh ánh nước như vậy.
Chẳng lẽ cô và Cố Vỹ thật sự trong sạch?
Giờ đây, suy nghĩ của Bùi Lạp Minh vô cùng hỗn độn, dưới ánh đèn, mày của anh nhíu chặt, dấu vết mờ mờ hằn sâu giữa hai đầu chân mày giống như tâm tình phập phồng của anh hiện giờ, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, muốn cô, mãnh liệt muốn cô!
“Thầy không có chạm vào em, thật sự không có, xin anh tin em một lần được không? Một lần thôi!”
Nhưng lúc này anh như một con sư tử mất hết lý trí, có nói gì cũng không lọt tai, một tay bắt lấy Hứa Mộ Nhan đẩy tới trên giường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...