Sau khi Hạ Tình cúp điện thoại, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh cầm phấn bánh ra sức đánh lên mặt, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc trắng bệch tiều tụy, làm người ta phải đau lòng, đôi mắt bất giác chậm rãi hiện lên một tầng hơi nước. Cô biết nếu không sớm trói lòng của Bùi Lạp Minh lại, e rằng đến lúc đó cô sẽ phải hoàn toàn mất đi anh, cho nên anh vừa gọi điện thoại cho anh, nói cho anh biết cơ thể mình có chút không thoải mái, để anh mau chạy tới đây...
Trang điểm lại xong, Hạ Tình hơi nằm trên ghế sofa, nhìn cà phê trên bàn một chút, trong mắt đẹp đẽ dâng lên tầng sương mù như có điều suy nghĩ.
Lúc này, trước cửa truyền đến tiếng cái vặn chìa khóa, ngay sau đó Hạ Tình liền nhắm mắt lại, giả vờ ngủ...
- Cô làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi thế? - Dưới ánh đèn, mặt của cô càng có vẻ tái nhợt, sau đó Hạ Tình từ từ mở mắt ra, nhìn anh nở nụ cười yếu ớt mà động lòng.
- Lạp minh, anh đã đến rồi, em biết là trong lòng anh có em. - Nói xong, cô hôn một cái lên khuôn mặt lo lắng của anh.
Cô khẽ hôn không khỏi làm hai vai anh run lên.
Thật ra thì trên đường tới đây Bùi Lạp Minh suy nghĩ muốn nói với Hạ Tình nói rằng anh không yêu cô, anh vẫn chỉ luôn luôn tìm kiếm bóng dáng Hứa Mộ Thanh trên người cô. Nhưng khi anh đối diện với đôi mắt ngấn lệ kia thì lời nói lại bị chặn ở cổ họng, vẫn không nhẫn tâm có thể nói ra khỏi miệng. Thôi, sau này tìm cơ hội nói rõ với cô cũng được.
- Cô không thoải mái thì nên vào trong nằm, nằm đây dễ bị cảm lạnh.
Hạ Tình khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn anh chằm chằm, lắc đầu một cái:
- Em chỉ muốn anh ở bên cạnh em, bệnh tình rồi cũng sẽ tốt.
- Không có chuyện gì thì về sau gọi điện cho tôi ít thôi, tốt nhất cô nên nghỉ ngơi, tôi đi trước.
Hạ Tình bị sóng lớn trong mắt anh làm ngẩn ra, giờ phút này trong đôi mắt kia hoàn toàn không tìm được một tia yêu thương nào, không phải anh yêu cô sao?
Chẳng lẽ là cô đã sai lầm rồi?
Sẽ không, sẽ không, có lẽ vì hôm nay anh chỉ quá mệt mỏi, cho nên thái độ mới có chút lạnh nhạt.
- Lạp minh, anh đừng đi. - Hạ Tình nhìn về phía bóng lưng rộng hoàn mỹ của anh không khỏi cất cao giọng.
Cô rất chán ghét anh khi trong mắt anh không hề có ánh sáng của cô.
Nghe vậy, thân hình cao lớn của Bùi Lạp Minh đang nắm tay cầm trên cửa một khắc dừng lại:
- Chớ suy nghĩ lung tung, tốt nhất cô nên nghỉ ngơi, lúc rãnh rỗi tôi sẽ tới thăm cô.
Lời của anh đối với Hạ Tình mà nói, giống như một tia sấm sét giữa trời quang, điện thoại trong tay cô từ lòng bàn tay nặng nề rơi xuống sàn, phát ra âm thanh chói tai.
Hàm răng cô hung hăng cắn môi đỏ mọng xinh đẹp của mình, thậm chí không ngại mà cắn ra tia máu!
Nước mắt không có ý thức lăn xuống, chảy qua khuôn mặt cô đã tốn công hóa trang, làm đôi mắt vốn xinh đẹp trở nên cực kỳ kinh khủng.
Cố chấp trong mắt đã chuyển thành oán hận mất hết lý trí, tại sao?
Tại sao anh lại đột nhiên thay đổi xa lạ như vậy, xa lạ đến mức khiến cô không thể hiểu?
“Em chỉ muốn ở lại bên cạnh anh, chẳng lẽ thậm chí ngay cả cơ hội như vậy anh cũng muốn tước đoạt?”
Khi còn bé, Hạ Tình ở giữa những tiếng cười nhạo của các bạn đã hiểu được một đứa con gái riêng không có cha là đáng thương và thê lương cỡ nào. Sau khi mẹ mất, cô bị cha đẻ mang về nhà, đối mặt căm hận của bác gái và sự ức hiếp của anh trai càng khiến cô hiểu thêm nếu như muốn thoát khỏi loại cuộc sống bần tiện đó thì nhất định phải trở thành một người đứng ở vị trí cao hơn người khác!
Cô chịu đủ những thứ châm chọc khiêu khích kia rồi, cô muốn đám người trước kia từng đạp cô dưới lòng bàn chân hoàn toàn biến thành nô tài nhìn lên cô.
Cho nên cô tuyệt không buông tha bất kỳ con đường tắt nào có thể dẫn đến thiên đường, cô muốn một bước lên trời, cô muốn thành công!
Mà đàn ông chính là cầu thang tốt nhất cho cô!
Cô không tin đàn ông có cái gì gọi là tam trinh cửu liệt(*), tất cả đàn ông đều là động vật ích kỷ chỉ suy nghĩ dựa vào nửa người dưới!
(*) Tam trinh cửu liệt: thành ngữ xã hội phong kiến thường dùng để ca tụng trinh liệt của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...