Cánh cửa không cao lắm, thân hình cao lớn làm anh phải hơi khom lưng, cúi đầu đi vào, Hứa Mộ Nhan đi theo anh bước vào nhà hàng đồ nướng này. Không ngờ khách rất đông, mà chiếm phần lớn là công nhân viên chức đều giống như Bùi Lạp Minh mặc tây trang đeo caravat đi làm, nhưng trên mặt bọn họ lại không nhìn thấy sự nghiêm chỉnh, thay vào đó là gương mặt an tâm, tựa như buông được cà vạt trên cổ bọn họ ra, thì có một loại giải thoát ngắn ngủi. Hiển thuần cừ đá (*)
(*) đọc sơ bản convert thì thấy từ này xuất hiện rất nhiều nhưng không có nghĩ nên sau này không để nữa.
Bởi vì chế biến đồ ăn ngay trên bàn ăn, những người khách này chia ra ngồi vây quanh ở một cái quầy ăn bằng sắt ghép nối với bàn ăn bằng gỗ. Kiểu quầy này thì các bên trái, phải, trước, sau đều có bàn để khách dùng cơm, mà chỗ trống giữa quầy để bếp lò bằng sắt, đầu bếp sẽ thao tác trực tiếp, chế biến thức ăn ngay trước mặt khách.
Bên ăn, bên nướng, bên uống rượu, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, không khí rất sôi nổi. Lúc này có rất nhiều khách đã đỏ hồng hai gò má vì uống rượu, cả không khí ấm áp, dễ chịu khiến trong nháy mắt người ta quên đi hết buồn phiền và những chuyện không vui...
Khi Bùi Lạp Minh vừa vào cửa đã thuận tay treo áo khoác tây trang màu xám đậm của anh lên móc treo đồ chuẩn bị cho khách hàng trên tường. Bây giờ anh chỉ mặc một bộ màu trắng với áo sơ mi dài, cà vạt màu đen bị anh tháo lỏng. Rất kỳ lạ, tại sao lại có một loại cảm giác không nói nên lời. Từ nãy đến giờ, Hứa Mộ Nhan chung quy vẫn có cảm giác anh hôm nay và bình thường có chút khác biệt...
Có lẽ là liên quan tới sự kiện làm anh nhức đầu kia đã được giải quyết thuận lợi. Dĩ nhiên Hứa Mộ Nhan vẫn chưa có tự cho rằng lần này anh mời cô ăn cơm là thể hiện anh yêu thích cô. Dù sao cô cũng biết, muốn thay thế được vị trí của Hứa Mộ Thanh trong lòng anh, cô còn một đoạn đường rất dài phải đi...
Bùi Lạp Minh rất quen thuộc dẫn cô đến chỗ ngồi ở góc trống, sau khi ngồi xuống anh vừa xắn tay áo vừa hỏi cô:
- Có cái gì không muốn ăn không?
Người này suy nghĩ quả nhiên rất khác biệt. Người bình thường đều sẽ hỏi muốn ăn cái gì?
Nhưng anh lại mở đầu bằng một câu: Có cái gì không muốn ăn không?
"Ừm, tôi không ăn hải sản không còn tươi sống."
Đầu tiên Bùi Lạp Minh có vẻ mặt rất có hứng thú nhìn cô, trong ánh mắt có ý tìm tòi nghiên cứu, giống như muốn cố ý gây khó dễ, nhưng ngay sau đó anh chỉ nhẹ nhàng phun ra một câu:
- Còn gì nữa không?
Vốn cho là anh sẽ hỏi tại sao, nhưng anh lại không hỏi. Hứa Mộ Nhan không thể làm gì khác hơn là tự mình chủ động giải thích, ngay cả cô cũng không biết tại sao mình muốn giải thích:
- Không có. Tôi từng có chứng dễ bị dị ứng, sau khi ăn hải sản không tươi da tôi sẽ xuất hiện mụn đỏ rất ngứa."
- Thì ra là vậy. – Sau khi nghe cô nói, nhất thời Bùi Lạp Minh có cảm giác sáng tỏ cười lên:
- Vậy xem ra hôm nay cô không có lộc ăn rồi, hải sản nướng bằng khuôn sắt ở đây ăn rất ngon.
Hứa Mộ Nhan chỉ cười không nói, chậm rãi uống một hớp trà nóng phục vụ đưa tới, trong lòng không khỏi buồn bực. Nghĩ rằng trong đôi mắt sâu thẳm kia của anh có ẩn chứa hàm ý không thể hiểu nổi...
Cho đến hơn nhiều năm sau, Hứa Mộ Nhan mới biết thật ra thì mỗi lần anh đặc biệt tự nhiên cũng chưa từng là tự nhiên đơn thuần, mặc kệ bị phát hiện vẫn cứ ẩn giấu.
- Chi sá! - Một tiếng, thì ra là do đúng lúc đầu bếp trước mặt thả chút sò biển vào khuôn sắt nóng, vì nước trên con sò biển chảy xuống, đối lập với khuôn sắt bôi dầu đang nóng phát ra một tiếng ‘chi sá’. Quả nhiên là sắc, hương, vị đầy đủ, chỉ nhìn cũng cảm thấy có một loại hưởng thụ.
Phục vụ đem hai chén nhỏ màu đen của Nhật chứa thức ăn, đĩa nhỏ để nước chấm và ít rau trộn lên, chia làm hai phần để xuống trước mặt anh và cô.
Hứa Mộ Nhan dùng chiếc đũa nhẹ nhàng quấy quấy nước chấm, nếm vào miệng nhỏ:
- Hải sản mỹ vị như vậy, nếu không ăn uống vui vẻ no say thì chẳng phải là có lỗi với bao tử của mình sao, coi như ngày mai toàn thân dị ứng tôi cũng chấp nhận! – Vẻ mặt cô thỏa mãn thưởng thức món ăn ngon trước mặt.
Nghe vậy, người đối diện không khỏi nở nụ cười, hơn nữa cười rất vui vẻ, cũng rất đẹp mắt...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...