Tổng Tài Lạnh Lùng Theo Đuổi Vợ Yêu


“Nếu là anh thì tôi chê.” Phó Nghệ Giai bĩu môi nhìn Mạc Lâm Thành.

“Lần đầu tiên tôi thấy anh ta bị gái chê đấy, làm tốt lắm Phó Nghệ Giai.” Phong Thừa Trạch cười nhẹ, giơ like biểu thị rất thích thú.

Mạc Lâm Thành thấy màn này thì đen mặt.

Bây giờ anh ta thấy Phong Thừa Trạch rất ngứa đòn, thực sự muốn tẩn vào gương mặt điển trai kia một trận nhưng mà đánh không có nổi!
Sau đó cả bốn người cùng nhau ra bờ biển Maldives đẹp như mơ, thật sự không giấu nổi mong chờ.

Men theo đường ra bãi biển, Giản Tích Nhu thấy có rất nhiều hoa hồng tươi được rải khắp nơi, trong đầu thầm nghĩ chắc nay có ai cầu hôn mà họ lỡ đi nhầm.

Bãi biển Maldives, nơi tổ chức cầu hôn không biết từ bao giờ đã bị hắn bao trọn, không có một khách du lịch, chỉ có người thân và bạn bè của cô.

Phong Thừa Trạch đã nhanh chóng thay một bộ vest trắng đi tới, còn đẹp trai mê hoặc hơn cả ngày thường.

Hắn nắm lấy tay cô, cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn, sau đó dẫn cô đi tới sân khấu được đặt ngay giữa cả biển hoa hồng xinh đẹp.


Khi tới nơi, hắn một tay cầm mic, một tay nắm chặt tay cô nghẹn ngào.

“Giản Tích Nhu, anh biết rằng anh không phải là một người đàn ông hoàn hảo, cũng tự biết rằng khoảng thời gian mình yêu nhau không quá dài.”
Dừng lại một lúc, Phong Thừa Trạch dịu dàng dùng ngón tay xoa xoa mu bàn tay của cô rồi mới nói tiếp.

“Anh biết em chịu thiệt thòi, chưa tận hưởng được bao lâu khoảng thời gian hai đứa ở bên nhau đã bị nòng nọc của anh phá rối.”
Nghe hắn nói đến đây tất cả mọi người đều bật cười, không ngờ rằng hắn lại có thể nói ra được câu mặt dày như thế.

“Anh thề anh không cố ý đâu, chắc tại bao nó thủng ấy chứ không phải do anh.” Phong Thừa Trạch ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, “Nhưng ông trời đã đem đứa nhỏ tới với chúng ta thì anh sẽ dốc toàn bộ tâm huyết đời này của mình để thương yêu, cưng chiều hai mẹ con em.”
Lúc này Giản Tích Nhu đã hạnh phúc tới nỗi khóc nấc, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.

“Em đừng khóc, khóc sẽ ảnh hưởng tới con.” Giọng hắn không biết từ bao giờ cũng đã run run, dịu dàng nhìn cô nói.

Phong Thừa Trạch cúi xuống hôn lên mi mắt của cô, lại khụy gối hôn lên vùng bụng phẳng lì đang chứa một sinh linh nhỏ bé đang dần lớn lên từng ngày.

“Sao anh không nhá hàng chút nào để em chuẩn bị hết vậy, em...! em hôm nay mặc quá xấu.” Giản Tích Nhu sụt sùi nhìn hắn, ánh mắt có chút oán hận.

Sớm biết hôm nay hắn cầu hôn cô đã không nhất quyết muốn mặc bikini rồi, cô sẽ mặc một bộ váy lộng lẫy hơn.

“Em lúc nào cũng xinh đẹp hết, mặc gì cũng đẹp nhưng đẹp nhất là lúc không mặc gì.” Hắn vô sỉ nói vào mic, khiến cho mọi người chứng kiến suýt chút té ngửa.

Giản Tích Nhu thì khỏi phải nói, mặt cô đỏ còn hơn cả cả chua chín.

Lúc này, Phong Thừa Trạch đặt micro sang một bên, đưa tay lấy hộp nhẫn trong túi quần, mở ra đưa lên trước mặt cô.

“Giản Tích Nhu, em có đồng ý làm vợ anh không?” Hắn hét thật lớn, như thể sợ cô không nghe thấy.

Cô bây giờ còn khóc nhiều hơn cả ban nãy, nhưng là giọt nước mắt của hạnh phúc, cô cảm thấy rằng hôm nay mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian!
“Em đồng ý!”
Ngay khi Giản Tích Nhu vừa dứt lời, tất cả mọi người đều reo hò ầm ĩ, như thể chúc phúc cho đôi vợ chồng son.


Phong Thừa Trạch vui mừng lấy nhẫn đính hôn đeo vào ngón áp út của cô, hôn lên mu bàn tay cô một cách rất trân trọng, sau đó lại hôn lên bụng cô.

“Bé con, bố thành công cầu hôn được mẹ con rồi.”
Hắn nói xong liền hạnh phúc đứng dậy bế bổng cô lên xoay mấy vòng, miệng còn không ngừng nói to: “Mọi người nhìn xem, từ nay Giản Tích Nhu đã là phu nhân của Phong Thừa Trạch rồi.”
Tất cả mọi người chứng kiến đều cười mãn nguyện, rất vui khi cả hai đã về được với nhau một cách êm đềm.

“Được rồi, mau thả cô ấy xuống đi.” Phó Nghệ Giai lúc này lên tiếng, tay còn cầm một hộp nhung đỏ đưa cho cô, “Đây là quà mừng cầu hôn thành công, còn quà mừng tân hôn sẽ to hơn.”
Giản Tích Nhu nhận lấy hộp quà từ tay cô bản thân, sụt sùi: “Cậu cũng phải nhanh nhanh cưới chồng nhé, còn làm thông gia với tớ nữa.”
Mạc Lâm Thành nghe thấy thế thì sáng cả mắt, ngay lập tức tiến tới bên cạnh Phó Nghệ Giai, còn rất tự nhiên ôm eo cô ấy.

“Đương nhiên rồi, hai cậu không cần phải lo đâu.” Anh ta vừa nói vừa tỏ ra đắc ý.

“Anh cút được rồi.” Phó Nghệ Giai lườm Mạc Lâm Thành một cái, không nói gì nữa.

“Như đã hứa, khi Thừa Trạch kết hôn bố sẽ sang tên một nửa bất động sản của gia đình cho con dâu nhà họ Phong.” Ông Phong vừa nói vừa cầm một đống giấy tờ đưa cho cô, “Mừng con trở thành nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Phong.”
Giản Tích Nhu nhìn đống giấy tờ trong tay mà phát choáng, không ngờ làm dâu nhà họ Phong lại có thể giàu nhanh đến như vậy.

“Con không dám nhận đâu ạ.” Giản Tích Nhu lắc đầu từ chối.

Món quà lớn như vậy, cô thực sự không dám nhận!
“Đây là truyền thống của gia đình anh, em cứ nhận đi.” Phong Thừa Trạch nhìn cô trấn an.


Giản Tích Nhu nuốt một ngụm nước bọt, run run cầm lấy đống giấy tờ bất động sản.

Lúc này ông Mạch, bố mẹ cô và anh trai cô cùng đi tới trước mặt cô.

“Quà hồi môn tới hôm con được gả đi sẽ đưa, đảm bảo không kém nhà họ Phong.” Ông Mạch hơi rơm rớm nước mắt nói.

Cả đời ông chỉ có duy nhất đứa cháu gái bảo bối, thật không ngờ nhanh như vậy đã phải gả đi.

“Chậc, không ngờ đối thủ trên thương trường lại có ngày trở thành em rể tôi.” Giản Hạo Vũ tiến tới vỗ vai hắn, rất tươi cười.

Ông Giản thì không phải nói, từ khi chứng kiến con gái đồng ý kết hôn thì đã khóc, khóc còn dữ dội hơn cả Giản Tích Nhu.

“Anh còn khóc nữa tối ngủ bên ngoài đi.” Bà Giản ghét bỏ nhìn người bên cạnh, “Con gái, mẹ biết nhà họ Phong sẽ không ngược đãi con nhưng nếu có khó khăn gì khi mang thai cứ nói với mẹ nhé.”
Cuối cùng, tất cả mọi người đều vui vẻ cười không ngớt, cùng nhau hô to:
TÂN HÔN VUI VẺ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận