Tổng Tài Lạnh Lùng Sủng Vợ Yêu Tận Trời
Cô chưa kịp định thần thì cơ thể anh đã nhanh chóng phủ lên người cô.
Hung hăng cắn cổ cô rồi chuyển đến tai.
"Buông ra ...á...!buông ra...!buông ra...!huhu...tên lưu manh...!huhu" Cô giãy giụa, tay liên tục đấm vào người anh.
Cô cố gắng thoát ra khỏi anh nhưng sức lực giữa đàn ông và đàn bà thì có sự chênh lệch rất lớn nên cô cố gắng bao nhiêu đều vô ích.
Một phút sau anh mới buông ra, anh cười như không cười với cô "Thẩm Yên Nhi, còn muốn đi ngủ ở chổ khác không, hửm???"
"Huhu...không muốn nữa" Cô cố phát ra âm thanh trong tiếng khóc.
Thấy cô khóc, ánh mắt anh thoáng qua tia đau lòng, lấy tay lao đi những giọt nước mắt trên mặt cô.
Nghiêng người ôm cô vào lòng.
"Sao này tôi không cho phép em khóc nữa, là vợ của Dương Hàn Thiên tôi thì không được để ai ức hiếp.
Ai dám ức hiếp em tôi sẽ xử lí người đó." Giọng anh có phần nhẹ nhàng và ôn nhu chưa từng có.
Nghe anh nói vậy, cô trề môi nói : "Hừ...!vậy anh tự xử lí anh trước đi.
Vì hôm nay người ức hiếp tôi, làm tôi khóc là anh còn gì"
Anh nắm cằm buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
"Nếu tôi tự xử lí tôi thì em mất đi một người chồng đẹp trai như tôi rồi." Nụ cười trên môi anh vô cùng lưu manh.
"Mất một ông chồng thì chả sao, tôi tìm một người đàn ông đẹp hơn anh rồi lấy làm chồng".
Cô cười tươi trước câu nói của anh.
"Em dám" bầu không khí âm u quỷ dị, ánh mắt lóe lên tia khát máu tỏa ra từ người anh làm người khác cũng phải rùng mình một phen nhưng cô vẫn bình tĩnh.
"Tại sao lại không dám???" Anh mắt của cô lúc này là thách thức lộ liễu, nụ cười trên môi càng nở rộng.
Để ngăn chặn người phụ nữ này thì anh chỉ còn cách phủ đôi môi mỏng của mình lên đôi môi anh đào của cô.
Anh lại hung hăng cắn môi cô.
Cô cũng trả thù cắn lại môi anh.
Môi của 2 người vừa mới bớt sưng từ vụ việc trong xe lúc nảy, giờ lại sưng đỏ lên nữa rồi.
Cảm nhận trong phổi cô không còn không khí anh mới buông ra.
Vương tay ở tủ đầu giường, tắt đèn, anh nhàn nhạt lên tiếng: "Đi ngủ".
"Anh là...!chó à...!cứ hở ra...là thích cắn người" Cô thở hổn hển cố gắng hít thật nhiều không khí.
Anh không nổi giận trước câu nói của cô, bàn tay không an phận vuốt ve tấm lưng của cô "Tôi là chó vậy em là phu nhân của chó"
"Anh...! hừ...bỏ bàn tay biến thái của anh ra.
Tôi muốn đi ngủ" Cô nổi giận hất bàn tay không an phận kia ra khỏi người, xoay người nhắm mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...