Tổng Tài Lạnh Lùng Sủng Vợ Vô Đối
Thời gian đúng là trôi nhanh thật nó chả bao giờ đợi chờ ai, Khánh San cũng dần ôn tập xong tình cảm của hai người ngài càng sâu đậm.
Hình như hôm nay là ngày vui Khánh San phải thay trời hành đạo dạy dỗ cho dôi cẩu nam nữ nào đó.
"San San em tính mặc đẹp như vậy đi sao?"
Quỷ Thất nhìn cô một lượt từ đầu tới chân bỗng có chút ghen, không muốn cô tới những nơi thấp hèn như vậy, hơn thế tại sao lại phải mặc dẹp cho tên cặn bã đó nhìn chứ.
"Sao, ghen rồi!" Khánh San khẽ mĩm cười nói
- Ừ! Quỷ Thất mặt hầm hầm giận dỗi, Khánh San liền cười trừ một cái.
"Được rồi, đi thôi."
Quỷ Thất dù không muốn nhưng vẫn đi theo cô, bước ra xe anh dịu dàng cúi người dang tay đỡ lấy thân hình nhỏ bé.
Vừa bước xuống cả đám đông vây kín như họ là nhân vật chính cảu bữa tiệc, quả thật họ quá chói sáng rồi.
Trước biết bao ánh mắt ngưỡng mộ khen ngợi họ hợp đôi là ánh mắt ghen tỵ nổi đóa của ai đó trong kia.
Khánh San phút chốc đã làm lu mờ người em gái của mình.
"Chị thật vậy mà dám đến sao?"
"Đương nhiên, hôn lễ em gái qua trọng như vậy người chị này phải đến để chúc mừng chứ!"
Khánh San cũng chả buồn nán lại đây lâu, nhìn người em mình khoác nên bộ váy cưới rực rỡ mà bản thân thầm mong ước năm mười bảy tuổi, năm năm thanh xuân lại kết thúc cay đắng như vậy? Khánh San tự cảm thấy chua sót cho bản thân.
"Hối hận rồi?" Quỷ Thất nhìn qua đã nhận ra, kinh thường mà hỏi cô.
- "Không, chỉ là đang thương thay chính bản thân mình năm đó!" Đúng rồi bây giờ cô đã có người đàn ông hết mực yêu thương mình, người này đã bù đắp cho Khánh San rất nhiều, cô còn phải cảm ơn bản thân không ngu muội may nắm nhận ra bộ thật của tên cặn bã kia.
Cũng cảm ơn Quỷ Thất đã xuất hiện cứu vớt cuộc đời đầy bi thảm này của Khánh San.
"Không sao, bây giờ có anh rồi, anh sẽ cố gắng bù đắp cho em."
“…”
Còn có thể tin vào tình yêu sao? Nhưng Khánh San là cô gái mạnh mẽ nhất định sẽ vượt qua, không phải bây giờ cô đang từ từ mở lòng sao, chỉ là sợ lúc cô mở lòng anh đã không còn ở đó đợi cô nữa rồi.
- "Anh sẽ đợi thật sao?"
"Sẽ đợi!" Quỷ Thất xoa đầu Khánh San nhìn bằng ánh mắt kiên định.
- Ừ! Nhìn vào ánh mắt chân thật đó khiến Khánh San rất an lòng.
Ân Thiên Minh từ xa đã thấy Khánh san, cô xinh đẹp lộng lẫy từ trước đến giờ chưa một chút suy giảm mà ngày càng mặn mà.
Hắn ta không kìm chế nổi lên ánh mắt biến thái, ý nghĩ kinh tởm tiếc nuối hiện ra.
Quỷ Thấy thấy thế liền muốn móc mắt hắn ra.
"Chỉ tiếc là chưa được thử qua!"
"Anh đang nói gì vậy?"
Thẩm Gia Kì đứng bên cạnh nghe được lời kia tức đến phát điên lên nhưng mà cô cũng vì tình mà mù quáng thôi liền đem hết lửa giận trút lên người Khánh San.
"Đủ rồi! Nếu em làm loại đủ rồi thì chị đây xin tặng em một món quà nhỏ!"
Khánh San bấm nút một cái tất cả hình ảnh mà Thiên Minh làm ra đều được công chiếu từ bắt cá đến hầu hạ cả một phú bà, buôn bán bất hợp pháp, cấu kết phạm tội.
Thẩm Gia Kì đứng bên cạnh câm nín, cô yêu anh như vậy mà anh lại dám phản bội cô?
"Sao anh dám!" Cô thẳng tay tát anh một cái.
"Gia Kì tin anh, anh làm vậy chỉ vì muốn gây dựng sự nghiệp."
Quỷ Thất chỉ nhếch mép một chút, kêu người vào thêm chút lửa hóng chuyện vui:"Đưa giấy tờ đây!"
"Xem cho rõ, tôi đã thu mua cái công ty quèn của cậu rồi, cái đó cũng được côi là sự nghiệp sao? Hơn nữa cậu lo mà ngồi tù mục xương đi."
"Ha, bỗng chốc ngày vui đã trở thành ngày gia đình “Hạnh Phúc” ly tan.
Không phải người chị này tốt bụng nhắc nhở rồi sao?"
Thẩm gia kì giận quá mất khôn, liền lao tới đánh Khánh San.
"Đều do chị, tất cả lỗi tại chị!" Cô khóc lóc oán trách mù quáng.
"Đừng có mù quáng như vậy nữa, đáng thương thật!"
Quỷ Thất đứng lên che chở cho Khánh San, kêu người người đần bà điên này lại:"Làm người cho dang người đừng như con chó điên như vậy!"
"Ha, chị thì tốt gì hơn tôi, dựa hơi đàn ông thôi không phải sao?"
Quỷ Thất nghe nãy giờ những lời sỉ nhục Khánh San, anh đã nhẫn nhìn nhiều mà hết lần này đến lần khác người đàn bà điên này đụng tới giới hạn của anh.
"Dựa hơi? Cái tuổi mà cô còn hôi sữa thì cô ấy đã là phó chủ tình của một công tinh sáng tạo ở nước ngoài lương tháng đã mấy trăm triệu!"
"Lừa gạt ai vậy?" Thiên Minh mỉa mai Khánh San không tim những gì mình đang nghe.
- Ha đúng là ngu ngốc, có mà không biết giữ,.
Cậu có biết đáng nhẽ cô ấy sẽ được đi du học nước ngoài và sẽ chở thành của tịch luôn rồi.
Nhưng vì cậu, cậu cô ấy chấp nhận từ bỏ đến bên cậu, hỗ trợ cậu trên con đường sự nghiệp
- Bây giờ cô ấy ngồi ở nhà bấm máy tính một giờ đã có hẳn ba trăm triệu trong tay rồi! Cậu xứng sao?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trong đó có cả Khánh San, bởi vì bí mật này ngoài cô ra không ai biết, từ khi kiếm ra tiền tiền học cảu cô đều do cô tự trang trải tự lập từ sớm.
Hơn thế còn phụ giúp ba trong công việc.
Bí mật lớn hơn cô là một cổ đông lớn trong rất nhiều công ty.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...