Nghĩ đến việc bản thân mở lòng, Khải Minh Kiệt vội vã ném suy nghĩ đó ra đầu.
Hắn không mở lòng, chỉ đang quan tâm nhỡ đồ của hắn chết thôi.
Mà khoan, hắn biết quan tâm từ bao giờ vậy!?
Dù là một người không gần nữ sắc, chẳng hiểu sao cứ nhìn thấy Lưu Y Tuyết là muốn chăm sóc, che chở cô khỏi nguy hiểm.
Khải Minh Kiệt không cam lòng để Lưu Y Tuyết đói, liền bảo cô đi ăn.
"Đi ăn với tôi."
Lưu Y Tuyết ngơ ngác.
Theo như thông tin mà Lưu Xuân Thương cung cấp, Khải Minh Kiệt là một người lạnh lùng, khó ở.
Thế sao mọi thứ lại ngược lại thế này?
Thấy Lưu Y Tuyết không trả lời, Khải Minh Kiệt lôi cô vào phòng ăn.
Lưu Y Tuyết bị lôi đi cũng chẳng thể kháng cự, vì cô biết có làm cũng vô ích.
Hắn là đàn ông, đương nhiên sẽ khỏe hơn cô.
Khải Minh Kiệt đẩy Lưu Y Tuyết ngồi xuống ghế, mạnh tay thế nào mà đẩy ngã luôn cả người lẫn ghế.
Bịch!
Lưu Y Tuyết ngã xuống đất.
Lần này là lần thứ hai rồi, cô ngã xuống đất chỉ trong một ngày.
Lưu Y Tuyết lồm cồm bò dậy, chậc, trầy xước khắp nơi rồi.
"Lại ngã.
Cô có biết cách ngồi không vậy?" Khải Minh Kiệt chán nán mắng Lưu Y Tuyết.
Lưu Y Tuyết tức.
Tức lắm chứ, nhưng không cãi lại Khải Minh Kiệt.
Cô biết cãi thì hắn cũng không nhận sai, rồi xin lỗi cô đâu.
Với lại, cô quen rồi, ở Lưu gia dù không làm cũng bị quy cho là làm mà, nên thêm lần nữa cũng chẳng sao.
Khải Minh Kiệt mặc kệ cho Lưu Y Tuyết tự đứng dậy, bản thân đi mở tủ lạnh, định nấu chút thức ăn.
Hắn biết mình đã đẩy hơi mạnh tay, nhưng nếu xin lỗi thì mất mặt lắm, nên để cô ta tự đứng dậy, có chết đâu mà lo.
Vừa mở tủ ra hắn thấy có rất nhiều thức ăn đã được bọc kín và yên vị trong đó.
Vì hắn thích ăn ngao nên trong tủ để toàn ngao thôi mà, đâu ra lắm thức ăn thế này?
Hắn nhìn lấy một đĩa ra nhìn kĩ, đều làm từ ngao, không thêm bất kì cái gì vào nữa.
Nhưng ngao được chế biến thành nhiều món, ngao hấp, ngao dốt dứa, mì Ý với ngao sốt bơ tỏi, vân vân và mây mây.
Nhìn đã thấy ngon rồi.
Khải Minh Kiệt quay sang Lưu Y Tuyết, lúc này đang ngồi nhìn vết trầy chảy máu trên chân.
Nãy ngã cào phải vật nhọn trên chân ghế, chảy chút máu.
Thấy thế, Khải Minh Kiệt định ra giúp cô, nhưng đột nhiên hắn khựng lại.
Tại sao lại phải giúp cô ta? Chẳng phải cô ta chỉ là vợ trên danh nghĩa thôi sao? Quan tâm cô ta nhiều như thế làm gì? Mày ghét phụ nữ lắm mà! Tất cả bọn họ không yêu mày! Họ chỉ yêu tiền của mày thôi!
Những suy nghĩ bài xích cứ thế hiện lên trong đầu Khai Minh Kiệt.
Càng nghĩ, hắn càng căm ghét phụ nữ hơn, khiến hắn đột nhiên cách xa Lưu Y Tuyết một khoảng dài.
"Nấu?"
Nhận thấy sự lạnh lùng và căm ghét trong lời nói của hắn, Lưu Y Tuyết cũng biết hắn đã quay trở lại là Khải đại tống tài trong truyền thuyết, lạnh lùng, độc đoán, với mưu mô tàn ác.
Lưu Y Tuyết chỉ gật đầu một cái, rồi quay sang nhìn chỗ khác, không nói gì thêm.
Khải Minh Kiệt cũng chẳng mong chờ Lưu Y Tuyết nói thêm, hắn lập tức cầm những cái đĩa đựng thức ăn trong tủ lạnh ra ném vào sọt rác.
Choang! Choang!
Những chiếc đĩa lần lượt bị ném vào sọt rác, tạo ra những âm thanh chói tai khiến Lưu Y Tuyết bị ù tai.
Cô ôm tai, mắt nhắm chặt, chờ cho mọi thứ bình thường trở lại.
Khải Minh Kiệt sau khi ném chiếc đĩa cuối cùng vào sọt rác, hắn đóng cửa tủ lạnh thật mạnh, rồi đi rửa tay xà phòng.
Lúc đi ngang qua Lưu Y Tuyết, hắn ném cho cô một từ.
"Cấm."
Không đợi gì thêm, hắn bỏ lên phòng, mặc cho mọi thứ như bãi chiến trường trong phòng ăn.
Lưu Y Tuyết giờ mới hết ù tai, nhìn bãi chiến trường Khải Minh Kiệt vừa gây ra, cô nhíu mày một cái.
Lấy cái chun từ túi quần ra, Lưu Y Tuyết buộc gọn mái tóc đỏ thẫm của mình, nhưng vẫn còn hai mái cho đôi mắt.
Lưu Y Tuyết bắt tay vào việc dọn dẹp, vừa làm vừa nghĩ.
Tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi thái độ? Hắn bị đa nhân cách sao? Còn chắc sau này cô không cần để phần cho hắn nữa rồi.
Bỗng miếng sứ vỡ từ cái đĩa lôi cô trở lại hiện thực khi đang lạc trong dòng chảy suy nghĩ.
Trời ạ, lại đứt tay.
Cái ngày gì xui thế không biết.
À khoan, quên làm sao được.
Ngày xui hôm nay chính là ngày cưới của cô mà.
Haha.
Lưu Y Tuyết thở dài.
Cô không để ý đến những chuyện ngớ ngẩn nữa, tập trung vào dọn dẹp rồi đi nghỉ thôi.
Sau khi dọn xong, Lưu Y Tuyết định lên đi ngủ thì Khải Minh Kiệt bước ra từ trong phòng ra lệnh cho cô.
"Vào đi."
Lưu Y Tuyết cũng chẳng cần biết lí do.
Cô cứ thế bước vào, không sợ sệt hay lo âu gì cả.
Vì nếu có xảy ra chuyện gì, cô cũng chẳng hối hận.
Cô chỉ sống vì một mục đích thôi, chờ xem ai sẽ yêu mình.
Nhưng nếu trước lúc chết chưa làm được, thì xem như kiếp này cô lãng phí hết cuộc đời đi mà không có lí do đi.
Khải Minh Kiệt vào trước ngồi sofa, Lưu Y Tuyết vào sau đứng đối diện Khải Minh Kiệt.
Bốn mắt nhìn nhau một hồi, Khải Minh Kiệt bỗng đẩy tờ giấy trên bàn sang phía Lưu Y Tuyết.
Lưu Y Tuyết cúi xuống cầm tờ giấy lên đọc.
Đơn Ly Hôn.
Thông tin đã đầy đủ cả bên A và B, Khải Minh Kiệt và Lưu Y Tuyết.
Không suy nghĩ gì thêm, Lưu Y Tuyết nhận lấy chiếc bút từ tay Khải Minh Kiệt, kí vào nơi phải kí.
Lưu Y Tuyết biết mình chẳng mong chờ được gì từ cuộc hôn nhân này.
Cứ kí đơn ly hôn, sau một năm, hắn và cô sẽ thành người dưng.
Đúng vậy, dứt khoát vậy đi, lỡ sau này kẻo không rời xa được.
Có lẽ Lưu Y Tuyết là người phụ nữ bất hạnh nhất trên thế giới này.
Người phụ nữ duy nhất kết hôn và ly hôn trong một ngày..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...