Bị nói đến xượng mặt, rút cuộc, hai người Trương Minh Vỹ và Từ Hải Lam chỉ có thể rời đi.
Lưu Nguyệt bĩu môi, khinh thường nói với Dương Tinh Vũ: “Đúng là đồ điên mới ra viện mà, ăn nói linh tinh, không sợ rước hoạ vào thân, chỉ bằng cái chức phó tổng cỏn con, còn đòi lên mặt dạy đời người khác, cũng không sợ nhục!”
Dương Tinh Vũ phì cười, “Chị này, sao chị dữ dằn quá vậy, người ta cũng chưa có đánh đấm gì mình mà.”
Lưu Nguyệt xì một tiếng, nói: “Hứ, chị mà không dữ, người ta có mà leo lên đầu mình ngồi, chúng ta chỉ nên hiền với người hiền thôi.”
Dương Tinh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, “rồi, rồi, rồi..mau ăn thôi, ăn xong còn phải thay đồ khác, không thể nào mà mặc cái đồ này đến đại tiệc doanh nhân chứ?”
Lưu Nguyệt gật đầu, “Được rồi, nể mặt em, tha cho hai kẻ vô duyên kia, bằng không hứ, chị nói Hàn Phi cho họ cút.”
Dương Tinh Vũ lắc đầu, cười rồi từ từ mà ăn điểm tâm kia, trong lòng không khỏi ấm áp, Phong Tử An thật có tâm.
Còn biết cô thích nhất là cái gì.
Gần đến giờ, từng chiếc ô tô hạng sang lần lượt tiến vào sân đỗ xe của chi nhánh.
Lúc này chiếc BMW của Phong Tử An cũng đã tiến vào sân lớn đỗ xe, bên ngoài phóng viên chen chân nhau, bọn họ thật vui mừng vì lần khán thành này lại có sự xuất hiện của Phong Tử An.
Một vị thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh.
Người ta nói không có sai, Phong thị dưới sự lãnh đạo của Phong Tử An, không khác nào một con cá mập lớn làm chủ một vùng hải dương rộng lớn.
Cửa xe được mở ra, Phong Tử An bước xuống xe bằng đôi chân dài ngút, đám phóng viên vị bảo vệ ngăn lại nhao nhao hét ầm lên không khác gì như fan gặp phải thần tượng hot.
Lần đầu tiên cả đám mới được trực diện nhìn thấy nhan sắc của người đàn ông lạnh lùng trong truyền thuyết này.
Dáng người cao ngất, đôi mắt sắc lạnh nhìn bao quát toàn bộ, đám người nhìn rồi nhìn, không thu tầm mắt được, nhưng mà chuyện kinh ngạc hơn còn ở phía sau, từ bên cửa xe bên kia, mọi người lại nhìn thấy một cái dáng người nhỏ bé cũng mang một thân âu phục xanh dương, cậu bé có đôi mắt phượng sắc lạnh không khác Phong Tử An là mấy, cậu nhóc Tử Khang vừa bước xuống lại làm dấy lên thanh âm xôn xao của nhà báo phóng viên.
“Đây là ai vậy!” Một cậu nhà báo tò mò chỉ cậu nhóc Tử Khang hỏi bạn mình bên cạnh.
“Phong tổng mang theo một đứa bé?”Cô Phóng viên khác lên tiếng.
“Là con của anh ta sao?”Lại một người nữa cũng hỏi.
“Không đâu, tôi nghe nói là Phong Tử An có con, nhưng là con gái cơ.” Một người khác lại chen vào.
Nhưng tất cả nghi vấn lại không được trả lời, bởi vì Phong Tử An được vệ sĩ phía sau đưa vào, ngay cả cậu nhóc kia cũng có bốn vệ sĩ đi sau, bên ngoài lại được bảo vệ ngăn lại, nên Phóng viên nhà báo chỉ có thể chụp hình, mà không thể hỏi được gì.
Phong Tử An và cậu nhóc Tử Khang đúng là hào quang cho buổi lễ khán thành này.
Lúc Phong Tử An và Tử Khang đi vào trong sảnh lớn gần quầy tiếp tân thì từ xa đã nghe thanh âm trong veo, có phần non nớt của Thiên Thiên, “Ba Ba, anh Tử Khang.”
“Thiên Thiên.” Cậu nhóc Tử Khang vội bước nhanh đến ôm lấy cục sữa nhỏ đang chạy bước ngắn đến.
“Anh Tử Khang, em nhớ anh, nhớ ông bà nội.” Cô bé Thiên Thiên vừa ôm cậu nhóc vừa nói.
“Anh cũng nhớ Thiên Thiên, đi thôi, anh dẫn em qua bên kia chơi.” Tử Khang nói rồi nắm tay cô bé, quay lại nhìn Phong Tử An, “Cậu, con dẫn em đi chơi được không?”
Phong Tử An gật đầu, “Đi đi, cẩn thận chút.” Đoạn anh ra hiệu cho vệ sĩ bám theo sau hai đứa nhỏ còn mình thì tiến vào bên trong tìm Hàn Phi.
Buổi lễ khán thành cuối cùng cũng diễn ra, những người có mặt mũi được đại diện đứng ra cắt băng khán thành.
Trong đó có Phong Tử An, Hàn Phi, Từ Hải Lam, Nam Cung Doãn cũng được Phong Tử An mời đến, ít ai biết Nam Cung Doãn là con trai của nhà Nam Cung, mọi người chỉ biết anh qua thân phận đầu bếp trưởng mà thôi.
Dương Tinh Vũ và Lưu Nguyệt không tham gia cắt băng rôn, chỉ đứng từ xa để nhìn.
Phong Tử An đứng ở cách khá xa cô, nhưng tầm mắt lại như chim ưng bao quát toàn bộ, anh đương nhiên nhận ra vị trí cô người yêu của anh.
Phong Tử An lập tức đưa cái bàn tay thon dài lên, vẫy vẫy với Dương Tinh Vũ.
Mọi người ở đây đều là cảm thấy vô cùng xa lạ, lại thật bất ngờ khi mà Phong tổng cao ngạo tôn quý lại đưa tay lên vẫy ai thế, lẽ nào còn có người để anh ta phải nể mặt vẫy tay chào hỏi như thế.
Nhưng là mọi người chỉ có thể dám suy đoán trong lòng thôi, chứ không có bàn tán ra bên ngoài.
Từ Hải Lam đứng cuối cùng, cách xa chỗ Phong Tử An một đoạn, cô ta vừa nhìn thấy Phong Tử An vẫy tay, lại còn tung ánh nhìn về bên này, lại tưởng là anh chào hỏi mình, liền e lệ mà hơi cúi mặt, sau cũng nở một nụ cười đáp lại Phong Tử An.
Một giây, hai giây, rồi ba giây trôi qua, Từ Hải Lam mới chợt nhận ra, cô ta hình như là tự biên tự diễn rồi, bởi vì để ý theo cái tầm nhìn của Phong Tử An kia, hẳn không phải là anh đang nhìn cô ta, mà là nhìn một người khác.
Từ Hải Lam nhìn theo cái phương hướng kia, lại bắt gặp Dương Tinh Vũ cũng đang vẫy nhẹ cái bàn tay nhỏ với người đàn ông kia.
Dương Tinh Vũ?
Đó không phải là cô ả khi nãy cô ta chạm mặt rồi châm chọc, là người mà Trương Minh Vỹ từng để ý sao?
Dương Tinh Vũ kia đang vẫy tay với ai? Với Phong Tử An sao? Một cái suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu Từ Hải Lam.
Chẳng lẽ Dương Tinh Vũ này là có cái quan hệ gì đó với Phong Tử An.
Không đâu, không đâu! Từ Hải Lam liên tục cố phủ định.
Tay cầm kéo nhỏ để cắt băng khán thành vì suy nghĩ kia mà hơi run lên, đổ mồ hôi.
Nếu mà quả thật Phong Tử An có quan hệ với cô gái kia, như vậy có phải vô tình chọc vào tổ kiến lửa rồi không?
Làm sao bây giờ?
Lúc này, người đại diện cho Hàn Phi liền lên tiếng chào đón, nói: “Các vị, hôm nay là buổi lễ khán thành chi nhánh đầu tư vốn của tập đoàn Phong thị, trung tâm chi nhánh này được khởi công bởi Hàn thị, dựa trên đầu tư của Phong thị, chào mừng các vị đã đến đây tham dự buổi lễ này.
Xin cảm ơn các vị khách quý”
Lời nói vừa dứt, mọi người vỗ tay vang lên để chúc mừng, người đại diện lại nói: “Tham gia cắt băng khán thành có bốn vị, trước nhất chính là Tổng giám đốc Phong Tử An, chủ đầu tư chính cho chi nhánh lần này.
Anh là người thừa kế của tập đoàn đứng nhất Ninh Thành, tập đoàn Phong thị.
Thứ hai là Doãn thiếu, nhà tài trợ phía sau cho Phong thị, tổng giám đốc của chuỗi nhà hàng nhất nhì tỉnh S, thứ ba là Hàn tổng, chủ công khởi xướng chi nhánh cho Phong Thị.
Cuối cùng là vị Từ tổng xinh đẹp của chúng ta đến từ tổng công ty thiết kế nội thất NY.
Xin các vị cùng chào mừng họ.”
Lại một tràng pháo tay nữa nổ ra.
Mọi người lấy làm vinh hạnh vì được nhìn mặt các vị có máu mặt này, nhân tài trẻ tuổi của Ninh Thành hiếm gặp.
“Bây giờ mời bốn vị cầm kéo nhỏ trong tay, cùng nhau cắt băng khán thành ạ.” Người đại diện cười vui vẻ mà nói.
Bốn người cầm kéo cùng nhau cắt băng rôn kéo dài qua cửa lớn chi nhánh, cắt đồng loạt, thế là nghi thức cắt băng khán thành cũng xong.
Phong Tử An hận không thể chạy đến ôm luôn Dương Tinh Vũ, mấy ngày nay hai người cùng bận rộn, nói thiệt là anh nhớ cô vô cùng.
Chỉ muốn ở bên cô cả ngày, nhưng công việc lại không cho phép, anh là tổng giám đốc của cả một tập đoàn, công việc không thể cứ đẩy hết cho người khác, hơn nữa với bản tính của anh, anh đương nhiên không tin tưởng bất kỳ một kẻ nào, cho dù là trợ thủ thân cận như Bạch Hiên và Bạch Hải.
Người đại diện lại một lần nữa, cất lên cái lời mời tất cả mọi người cùng đến bữa tiệc dành cho doanh nhân.
Từng tốp người rời khỏi chi nhánh cùng nhau đi đến dự tiệc kia.
Không thể không nói, lần này Hàn thị cũng nhờ Phong thị mà như cá gặp nước rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...