"Anh đang ở công ty."
Thẩm Nguyệt "Anh có thể đến đây với em một chút được không? Em có chuyện muốn nói."
Giọng cô ta buồn rầu, Hàn Đàm Diệp thở dài nói "Được rồi."
Cô ta cúp máy xong, dụi tắt điếu thuốc, sau đó vào phòng thay một bộ đồ ngủ ren gợi cảm, chuẩn bị thêm một chai rượu và hai cái ly, xong xuôi xõa tóc, đánh son, ngồi chờ Hàn Đàm Diệp.
***
Bây giờ vẫn còn sớm, vậy nên khu vui chơi vẫn còn chưa mở cửa.
Tất nhiên chuyện này cũng không thể nào làm khó được Mộ Hàn, bởi vì công ty của anh cũng đầu tư vào khu vui chơi, thế nên hôm nay anh và Kỳ Kỳ là khách vip.
Mộ Hàn đã bao trọn cả khu này.
Kỳ Kỳ ao ước được đi khu vui chơi lâu lắm rồi, còn được đi với baba nữa.
Vẻ thích thú hiện lên trên khuôn mặt cậu, đôi chân lon ton chạy khắp nơi.
"Baba! Mau đến đây!"
Cậu hào hứng chỉ vào trò chơi đu quay, nhân viên là một chàng trai trẻ, cả khu vui chơi có mỗi hai người Mộ Hàn và Kỳ Kỳ, cậu thích thú nhảy nhót khắp nơi.
Chơi được một lúc, Nam Ngữ gọi điện tới hỏi xem cậu thế nào, không ngờ được là anh lại đưa cậu tới khu vui chơi.
"Mami! Mami nhìn con này!"
Kỳ Kỳ và Mộ Hàn đang cùng ngồi đu quay, còn cô lại đang ở chỗ làm.
Nam Ngữ cười dặn dò Kỳ Kỳ chú ý tới sức khỏe, đừng chơi quá sức, trong lúc đó Mộ Hàn chăm chú nhìn cô qua video.
Nam Ngữ dù có mặc áo sơ mi bình thường thì vẫn vô cùng cuốn hút, Kỳ Kỳ đột nhiên đưa điện thoại tới trước mặt anh.
"Mami! Mami không muốn nói gì với baba sao? Vừa nãy con còn đuổi được một bà dì xấu xa dám tiếp cận baba đấy!"
Nam Ngữ nghe xong vẻ mặt liền trở nên gượng gạo, Kỳ Kỳ sao lại có đam mê thích đi cản trở người khác như vậy, nhưng mà rõ ràng biết người như anh sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi, vậy mà sao cô lại cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái?
Mộ Hàn xoa đầu cậu rồi cười không nói gì, Nam Ngữ kiếm cớ ngắt máy đi, chỉ nói với anh là nhớ cho Kỳ Kỳ uống thuốc đúng giờ.
"Haizzz...mày sao vậy Nam Ngữ...".
Cô dặn bản thân phải bình tĩnh lại, tập trung vào làm việc, lát sau điện thoại báo có tin nhắn tới, là Hàn Mạt.
Hàn Mạt nói rằng cô đến dự lễ kỉ niệm của đài, vụ việc lần trước cô bị chuyển sang phòng tiêu thụ cô ta không giúp được gì.
Nam Ngữ nhắn lại đơn giản "Không có gì."
Từ lúc vào đài truyền hình tới giờ, chỉ có Hàn Mạt là tin tưởng và đôi khi giúp đỡ cô...
Còn về Nghiêm Bách Thụy, ông ta dùng chiêu trò bẩn thỉu mà vẫn ngồi ở ghế giám đốc, khóe môi cô khẽ cười, ông ta làm chuyện xấu cái kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra mà thôi.
Hàn Nhược Uyên và bọn họ mấy ngày hôm nay cũng đang bận rộn để chuẩn bị cho lễ kỉ niệm, cô và cô ta đang sắp xếp đồ đạc thì Thư Mộng lại tới móc kháy.
"Nam Ngữ, mấy ngày bị điều chuyển xuống đây, có học được bài học gì chưa?"
Cô tiếp tục xếp đồ coi như không nghe thấy.
Thư Mộng cười lạnh.
"Xem ra là cô vẫn chưa ngộ ra được điều gì nhỉ.
Lễ kỉ niệm tới cô đừng xuất hiện cho đỡ mất mặt đài truyền hình nhé, hôm đó có rất nhiều quan chức, doanh nhân thành đạt tới, cô nên giống như bây giờ, chui rúc ở một cái xó xỉnh mà đi xếp đồ ấy."
Hàn Nhược Uyên nghe mà cũng thấy ngứa tai, bỗng một thùng hàng rơi thẳng xuống chân của Thư Mộng làm cô ta kêu oai oái.
"Này! Không có mắt à? Làm kiểu gì vậy hả?"
Cô ta gắt lên, nhưng Nam Ngữ coi như không nghe thấy, hướng tới Hàn Nhược Uyên mà nói.
"Nhược Uyên, cô có nghe thấy gì không? Hình như là có tiếng chó sủa đâu đây..."
Hàn Nhược Uyên cười cười "Tôi cũng thấy giống như tiếng chó sủa."
Thư Mộng bị ví là chó, tức tối vô cùng, hét lên với Nam Ngữ.
"Mày gọi ai là chó vậy hả Nam Ngữ?!"
Cô lấy một chiếc kìm trong thùng đựng dụng cụ ra, nói.
"Con chó này cứ sủa mãi không ngừng, phải đánh cho nó một trận thôi!"
Thư Mộng nhìn chiếc kìm, sợ quá, lập tức co giò bỏ chạy, còn không quên mắng cô.
"Nam Ngữ, mày được lắm, cứ đợi đấy!"
Hàn Nhược Uyên nhìn cô ta chạy vội, bĩu môi khinh thường.
"Nam Ngữ, sao cô không làm thế này sớm hơn, dằn mặt cô ta, cho cô ta bớt tính kiêu căng phách lối."
Nam Ngữ để chiếc kìm lại vào chỗ cũ, đáp.
"Cô ta chỉ được cái võ mồm, tôi không chấp loại người như cô ta."
Thực ra khi vào Đài Truyền hình, cô không mong rằng mình có nhiều kẻ thù, cũng muốn sống dĩ hòa vi quý với bọn họ.
Nhưng Thư Mộng năm lần bảy lượt gây khó dễ cho cô.
Hàn Nhược Uyên biết Nam Ngữ có nỗi khổ riêng, cô ta cũng không hỏi sâu.
Hai người lại im lặng ai làm việc đấy, khi đến giờ nghỉ trưa thì điện thoại cô lại đổ chuông, là một số lạ.
"Ai vậy nhỉ?"
Nam Ngữ bắt máy, giọng nói Trần Mặc dịu dàng lịch sự.
"Tôi tưởng cô sẽ không nghe điện thoại chứ."
"Anh là?"
Cô nhất thời không nhớ ra.
"Tôi là Trần Mặc đây, lần trước ở bệnh viện,không phải là cô đã quên tôi rồi chứ?"
Trong đầu cô hồi tưởng lại, gương mặt của Trần Mặc liền xuất hiện.
Cô cười ái ngại đáp.
"Tôi nhớ ra rồi, xin lỗi anh."
Trần Mặc cũng không để tâm, nói.
"Bây giờ cô có rảnh không? Có thể ăn một bữa cơm được chứ?"
"Cũng được."
Đây là giờ nghỉ trưa, Nam Ngữ đồng ý, lần trước anh ta đỡ cho cô mà không bắt bồi thường viện phí, cô đã rất cảm kích, nên bữa cơm lần này Nam Ngữ sẽ mời anh.
Trần Mặc cười "Tốt quá, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô."
Cô xem địa chỉ, nhà hàng này cũng không quá xa đài truyền hình, giá cả cũng khá phải chăng.
Lúc vừa nhìn thấy cô, phục vụ đã đi tới hỏi rồi đưa cô vào phòng riêng, Trần Mặc mỉm cười nói
"Mong là cô không cảm thấy đột ngột khi tôi mời cô ăn như vậy."
Nam Ngữ "Không sao, tôi cũng đang trong giờ nghỉ trưa.
"
Anh ta đứng dậy, lịch sự kéo ghế cho cô ngồi, Nam Ngữ nhẹ giọng đáp "Cảm ơn."
Trần Mặc còn vòng hai tay qua người cô lấy khăn ăn tại thành tư thế thân mật, trên người anh ta không có mùi bạc hà lạnh như Mộ Hàn, thay vào đó là mùi giống như đàn hương rất thoải mái dễ chịu.
"Để tôi tự làm được rồi."
Cô lúng túng lấy lại chiếc khăn từ trên tay anh ta.
Trần Mặc cũng lùi người ra trở về chỗ ngồi của mình, không quá vồ vập sỗ sàng.
"Đồ ăn ở đây rất ngon, mong rằng cô sẽ thích nó."
Nam Ngữ gật đầu, hỏi "Vết thương lần trước anh không sao chứ?"
"Không sao.
Chỉ là xây xát nhẹ thôi."
"Nhưng mà..." Trần Mặc cười nói "Cô Nam Ngữ đây có phải là đang quan tâm tới tôi không?"
"Không...anh đã đỡ giúp tôi, tôi hỏi như thế cũng phải phép thôi mà..."
Nam Ngữ lại lúng túng, ý của anh ta là sao?
Trần Mặc giữ nguyên nụ cười trên môi, không đáp.
Đúng lúc này phục vụ mang đồ ăn tới, Nam Ngữ nhìn cả một bàn, ngạc nhiên.
"Anh gọi nhiều như vậy?"
"Vì không biết cô thích ăn gì, nên tôi gọi luôn cả menu."
Nam Ngữ "..."
Hình như sở thích của những người giàu có đều là gọi cả một bàn thức ăn đầy, Mộ Hàn cũng thế...Nhưng tại sao cô lại nghĩ tới anh nữa vậy? Trần Mặc thấy cô đột nhiên thơ thẩn, khẽ giọng gọi.
"Nam Ngữ, cô không thích đồ ăn ở đây sao?"
Cô giật mình lôi ý thức trở lại "Không có..."
Trần Mặc "Vậy cô ăn thử món này xem."
Anh ta cầm đũa gắp một món ăn vào bát của cô, Nam Ngữ ăn thử, đúng là rất ngon, khen "Ngon lắm."
Một lúc sau Trần Mặc bỗng nhiên nói.
"Nam Ngữ,cô có tin vào tiếng sét ái tình không?"
Cô chần chừ một lát.
gật nhẹ đầu.
Anh ta nhìn cô chăm chú "Thực ra, tôi đã luôn muốn nói với cô một điều...ngay từ lần đầu tiên gặp cô, tôi đã thích cô rồi."
Dứt lời, thức ăn trong miệng cô nghẹn lại, Nam Ngữ ho khù khụ, Trần Mặc lo lắng đứng dậy vỗ lưng cho cô.
"Tôi không sao."
Cô hơi tránh người.
Không ngờ anh lại đột nhiên bày tỏ như thế, Nam Ngữ đã nghĩ rằng mình suy nghĩ quá nhiều.
không ngờ linh cảm của cô lại đúng.
Trần Mặc dường như phát giác cô đang khó xử, liền nói.
"Không sao đâu, cô cứ suy nghĩ đi, tôi sẽ đợi."
Đối diện với ánh mắt tràn đầy tình cảm đó của anh ta, Nam Ngữ cảm thấy lòng rối như tơ vò..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...