Tổng Tài Lạnh Lùng Đánh Mất Em


Tuy rằng việc dạy múa này cũng không phải Giang Yến Ly chủ động muốn nhận.

Nhưng nếu đã nhận, cô đương nhiên phải nghiêm túc mà dạy.

Một buổi chiều trôi qua, chỉ đơn giản là làm mấy động tác cơ bản, Tần Di Y cũng đã khổ không thể tả.

Cô mấy lần muốn nói bỏ cuộc giữa chừng, nhưng đối diện với gương mặt lạnh lùng của Giang Yến Ly, không thể không nuốt xuống.

Giang Yến Ly có chú ý tới cảm xúc lên xuống của Tần Di Y, giọng nói của nàng trầm xuống:
“Muốn luyện tốt kỹ năng căn bản, nhất định phải chịu khổ, hiểu không?”
Sắc mặt Tần Di Y không được tốt lắm, cúi đầu gật gật: “Đã hiểu, chị Yến Ly.


Giang Yến Ly thấy vậy, ý thức được mình có lẽ quá khắt khe, thanh âm so với trước kia dịu dàng hơn một chút:
“Nếu đã lựa chọn công việc này, thì phải cần cù chịu khó, nhất định phải kiên trì.



Tần Di Y không nói lời nào, chỉ cúi đầu xuống thấp hơn, xem ra hình như là đã nghe vào.

Mãi cho đến khi bên ngoài trời tối dần, Giang Yến Ly mới ý thức được thời gian trôi qua, nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động, đang muốn mở miệng nói chấm dứt thì cửa phòng đã bị người ta gõ hai cái, Tiêu Ân Tuấn lập tức đẩy cửa tiến vào.

“Còn chưa kết thúc?”
Người đàn ông vừa đi vào liền cau mày, giọng nói không vui:
“Mấy giờ rồi, định tập đến bao giờ?”
Hôm nay Tiêu Ân Tuấn ăn mặc tương đối tùy ý, áo khoác giản dị cùng quần dài, lộ ra sự tuấn tú trẻ trung.

Nhìn cách ăn mặc này thì có vẻ như tối nay anh có tụ tập với bạn bè.

“Vừa định kết thúc đây.


Giang Yến Ly ngẩng đầu trả lời một câu, liền ngồi ở một bên ghế đẩu lấy tay ấn mắt cá chân có chút đau nhức: “Anh có thể dẫn cô ấy đi.


Ngày hôm qua chân bị bong gân, còn có chút sưng lên, vốn dĩ cô nên nghỉ ngơi thật tốt.

Tiêu Ân Tuấn hơi gật đầu, ánh mắt từ mắt cá chân của cô chuyển đến trên mặt Tần Di Y ở một bên.

Tần Di Y đang cắn khóe môi, một đôi bàn tay nhỏ bé bất an động đậy trước người, thỉnh thoảng còn khẩn trương nhìn Giang Yến Ly một cái.

“Em tập thêm một chút nữa.


Chị Yến Ly nói kỹ năng căn bản em không đủ vững, không thể nghỉ ngơi.


Giang Yến Ly cúi người dùng tay xoa dịu chỗ đau ở mắt cá chân, nghe Tần Di Y nói như vậy, hài lòng gật đầu: “Nếu đã như vậy, vậy thì! ”
“Giang Yến Ly, tôi đã nói là cô không được bắt nạt Di Y!”
Giọng nói của Tiêu Ân Tuần đột nhiên trở nên lạnh lùng, ánh mắt cũng đen kịt không thấy đáy, trong giọng nói vô cớ có chút tức giận:
“Cả buổi chiều cô ấy cũng không cho ấy nghỉ ngơi?”
Giang Yến Ly ngẩn ra, cảm thấy lời này của hắn thật khó hiểu.

Cô có bắt nạt Tần Di Y sao?
Cô ngước mắt lên nhìn vào mắt Tiêu Ân Tuấn nói:
“Tiêu tổng, vừa rồi Tần Di Y nói rất rõ ràng, cô ấy cảm thấy kỹ năng cơ bản của mình không đủ, bản thân cô ấy muốn luyện thêm một lát, có quan hệ gì với tôi?”
Cô cố giữ bình tĩnh:
“Hơn nữa, làm sao anh có thể khẳng định cả buổi chiều tôi không hề cho cô ấy nghỉ ngơi?”
Tiêu Ân Tuấn nhíu mày, lại nhìn về phía Tần Di Y.

Đôi mắt Tần Di Y lập tức đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào, tràn đầy ủy khuất: “Tiêu tổng, anh đừng trách chị Yến Ly, là em không có thiên phú, đầu óc vừa ngốc, học lại chậm, chị Yến Ly đã dạy rất tốt rồi.



Đôi mắt của cô đỏ như một con thỏ nhỏ, ngấn lệ, trông có cảm giác rất vô tội.

Mặc kệ nhìn thế nào, đều giống như là bị tức giận còn không dám cáo trạng.

Giang Yến Ly giờ phút này mới chú ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Di Y đã biểu hiện khóc tang, còn có Tiêu Ân Tuấn ở một bên không kiên nhẫn.

Rõ ràng là cô chịu đựng đau đớn, nghiêm túc thật sự dạy cả buổi chiều, kết quả là chỉ vài câu nói, trong nháy mắt cô đã trở thành mẹ kế ức hiếp người khác.

Tiêu Ân Tuấn nhíu mày, trong đôi mắt lạnh lùng không rõ cảm xúc, nói:
“Giang Yến Ly, thân thể Di Y yếu ớt, đừng lấy bộ quy tắc kia của cô đặt ở trên người cô ấy.

Cô ấy sẽ chịu không nổi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận