Sở Tường Hùng lắc đầu, sắc mặt anh tối sầm lại: “Thật ra chuyện ông nội trúng gió cũng có liên quan một phần tới cô ta. Đây là bí mật của nhà họ Sở, nhưng với em thì không có gì để giấu cả. Hai năm sau khi em rời đi, Hạ Danh Đoan mang thai với ông nội, bố mẹ anh cho rằng đứa bé không phải của ông nhưng ông thì vẫn tin tưởng, còn nhất quyết đòi cho Hạ Danh Đoan một danh phận, muốn lấy cô ta làm vợ, nhưng bố mẹ anh vì danh tiếng nhà họ Sở, sao có thể để ông làm như vậy?”
“Thế là bọn họ dùng lại chiêu cũ từng dùng đối phó với chúng ta. Họ yêu cầu sau khi đứa bé sinh ra, Hạ Danh Đoan phải xét nghiệm DNA rồi mới nói chuyện hôn sự. Gừng càng già càng cay, ông nội giỏi hơn anh hồi đó rất nhiều. Ông nội biết ý định của bố mẹ nên đã bảo vệ Hạ Danh Đoan rất chặt, mãi cho tới khi cô ta sinh con.Nhưng không ngờ Hạ Danh Đoan lại sinh ra một cái thai chết, lúc đó cô ta cũng vì thế mà phát điên, ông nội cũng bị kích thích quá độ, sau đó bị trúng gió nằm liệt giường, không những không thể lo liệu sinh hoạt thường ngày, mà ngay cả một câu nói cũng khó thốt nên lời.”
Nghe vậy, Lâm Phiên Phiên sững người một lúc lâu.
Thật không ngờ bốn năm cô rời đi, ai cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy, có vui mà cũng có buồn.
Chuyện giữa ông nội và Hạ Danh Đoan là một hồi bi kịch khiến người ta không khỏi thở dài.
Nhất là Hạ Danh Đoan, lúc mới gặp cô ta mới chỉ 18 tuổi, vậy lúc phát điên chắc cũng chỉ tầm 20 tuổi mà thôi. Một cô gái đẹp đẽ trong sáng như thế coi như bị hủy, thật khiến người ta thương tiếc.
Có phải bất cứ ai dính tới nhà họ Sở đều không có kết thúc tốt đẹp không?
Lâm Phiên Phiên bỗng nghi ngờ, chuyện này liệu có đúng như lời Sở Tường Hùng nói. Không phải cô không tin Sở Tường Hùng, nhưng có khả năng những gì Sở Tường Hùng biết chỉ là bề nổi đã được người khác xử lý gọn gàng.
Trong đầu Lâm Phiên Phiên không ngừng phảng phất bóng hình của Sở Kinh Đoàn và Hạ Danh Đoan, bỗng có một khuôn mặt hiện lên, đó là người phụ nữ ăn xin hôm đó, ngoài mặt cô ta làm như tình cờ nhưng sau lưng lại âm thầm giúp đỡ cô nhiều lần.
Lâm Phiên Phiên đứng bật dậy, cô nhớ ra rồi, đôi mắt đó, không sai, chính là đôi mắt đó. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao lần đầu tiên gặp người phụ nữ ăn mày đó cô lại cảm thấy quen quen rồi. Bởi vì người phụ nữ lem luốc nhìn không rõ mặt đó có một đôi mắt đẹp y hệt Hạ Danh Đoan.
Sở Tường Hùng thấy Lâm Phiên Phiên biến sắc đứng dậy lập tức nghi hoặc hỏi: “Em yêu, em sao thế?”
“Em…”
Lâm Phiên Phiên muốn nói chuyện cô vừa phát hiện cho Sở Tường Hùng, nhưng nghĩ lại, nếu người phụ nữ ăn mày đó thật sự là Hạ Danh Đoan thì cô ta không hề điên. Một người điên không thể đi giúp cô được. Nhưng nếu Hạ Danh Đoan không điên thì sao lại phải hành hạ bản thân đi làm một kẻ ăn mày dơ bẩn xấu xí chứ? Nguyên nhân lớn nhất có lẽ là cô ta muốn trốn người nhà họ Sở.
Tuy trong lòng Lâm Phiên Phiên, Sở Tường Hùng hoàn toàn khác những người nhà họ Sở khác, nhưng trong mắt của Hạ Danh Đoan lúc này, e là tất cả những người họ Sở đều là đối tượng cô ta cần cảnh giác. Trước khi hiểu rõ Hạ Danh Đoan muốn làm gì thì chuyện này không nên nói cho bất cứ ai.
Nghĩ như thế, Lâm Phiên Phiên liền đáp lời Sở Tường Hùng: “Tường Hùng, em bỗng nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, em ra ngoài một lát rồi sẽ về liền, nhiều nhất một tiếng thôi, anh ở đây ngoan nhé, có chuyện gì cứ ấn chuông, y tá sẽ tới liền.”
Sở Tường Hùng còn chưa kịp trả lời cô đã chạy ra cửa.
Sở Tường Hùng bất đắc dĩ đuổi theo vài bước, gần đây Lâm Phiên Phiên rất kỳ lạ, anh biết Lâm Phiên Phiên có chuyện giấu anh, nhưng Lâm Phiên Phiên không nói anh cũng không miễn cưỡng cô, anh chấp nhận chờ đợi, anh tin rằng sẽ có một ngày Lâm Phiên Phiên nói hết mọi chuyện cho anh.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Lâm Phiên Phiên liền chạy như bay ra cổng bệnh viện.
Căn cứ vào quy luật xuất hiện của Hạ Danh Đoan, Lâm Phiên Phiên tin rằng cô ta đang đi theo cô. Vì thế chỉ cần cô đi tới vài địa điểm thường ngày hay tới thì có thể tìm được Hạ Danh Đoan. Ví dụ như cổng lớn của bệnh viện, hoặc khách sạn nơi cô ở, hoặc công ty của cô.
Quả nhiên không ngoài suy đoán của Lâm Phiên Phiên, vừa ra cổng bệnh viện, cô đã nhìn thấy một bóng người đang cuộn tròn dưới tán cây đằng xa bên trái cổng lớn. Dưới ánh đèn đường lúc hoàng hôn, cô ta ngồi im lìm không nhúc nhích như đã ngủ, đầu tóc cô ta rối bời, người ngợm dơ bẩn không chịu nổi, trông vô cùng thảm thương và cô quạnh.
Lâm Phiên Phiên bước tới, nhưng chưa kịp đến gần thì Hạ Danh Đoan đã phát hiện ra cô, cô ta ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt cảnh giác quét lên người Lâm Phiên Phiên, trông cô ta như một con chim kinh hoảng, đôi mắt toát ra vẻ hung hãn của loài thú.
Trái tim Lâm Phiên Phiên như rớt một nhịp, cô lập tức đứng im tại chỗ.
Hạ Danh Đoan nhìn rõ người tới là Lâm Phiên Phiên thì thở phào một hơi, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, sau đó cô ta đưa mắt nhìn chằm chằm Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên nhìn thẳng vào Hạ Danh Đoan, muốn nhìn ra chút gì đó từ đôi mắt của cô ta, đáng tiếc Lâm Phiên Phiên thất vọng rồi, trải qua nhiều biến cố và đau khổ, ánh mắt Hạ Danh Đoan đã không còn trong suốt như trước nữa, cô ra đã tự dựng lên một tấm màng đục tự bảo vệ chính mình, người khác không thể dễ dàng nhìn ra cảm xúc của cô ta nữa, vì cô ta đã tự tay đóng cửa trái tim cô ta rồi!
“Danh Đoan!”
Lâm Phiên Phiên nhìn cô ta khẽ gọi một tiếng, giọng nói không lớn nhưng đầy chắc chắn khiến Hạ Danh Đoan cứng đơ người, khóe môi cô ta từ từ nhếch lên, vẽ ra một nụ cười thê lương: “Cuối cùng cô cũng nhận ra tôi rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...