“Cô đúng là u mê không chịu tỉnh!”
Mạc Tiên Lầu thất vọng lắc đầu, anh ta ngập ngừng nói: “Chuyện này có lẽ Sở Tường Hùng còn chưa biết?”
“Anh ấy không biết.”
Lâm Phiên Phiên lắc đầu như người mất hồn, sau đó bắt lấy cánh tay của Mạc Tiên Lầu căng thẳng nói: “Cậu không được nói với anh ấy, tuyệt đối không được….
“Cô cứ thế này không những hủy hoại bản thân còn hủy luôn Sở Tường Hùng!”
Mạc Tiên Lầu đẩy tay của Lâm Phiên Phiên ra, giọng nói trở nên lạnh lùng, “Cô cố chấp không quay đầu, còn Sở Tường Hùng thì sao, anh ấy sẽ đồng ý làm như thế sao? Cô nên để cho anh ấy một cơ hội để lựa chọn, một là điên cuồng ở bên cô, hay lí trí nhìn nhận sự thật? Chuyện này phải để cho anh ấy tự quyết định.”
Anh ta không muốn Lâm Phiên Phiên giấu Sở Tường Hùng chuyện này.
Vừa nghe xong, ánh mắt Lâm Phiên Phiên đỏ ửng lên, cô khàn giọng nói: “Cậu nói thì nhẹ nhàng lắm, đó là vì người gặp chuyện này không phải cậu, cậu sẽ không bao giờ hiểu được tôi đã thế nào trong cái ngày biết được sự thật, linh hồn tôi như phải chịu sự tra tấn từng giây từng phút, mỗi ngày trôi qua đối với tôi là cực hình, tôi ăn không trôi ngủ không yên, thỉnh thoảng khó khăn lắm mới thiếp đi vì mệt nhưng lại phải tỉnh dậy trong ác mộng, sự giày vò này quá đau đớn, một mình tôi gánh chịu là đủ rồi, tôi không muốn Tường Hùng cũng như thế, cậu có hiểu không?”
Càng nghe, sắc mặt Mạc Tiên Lầu càng thay đổi.
Anh ta trầm ngâm một lúc lâu, sau đó quay người đi thẳng tới phòng 1013, đó là phòng của Sở Tường Hùng.
Lâm Phiên Phiên cắn môi đi theo.
Lòng cô rối như tơ vò, cô không biết Mạc Tiên Lầu có nghe lời cô nói hay không, cũng không biết Mạc Tiên Lầu có nói với Sở Tường Hùng sự thật không. Bây giờ cô chỉ có thể theo sát Mạc Tiên Lầu, cô không thể ngăn anh ta đi gặp Sở Tường Hùng, nhưng cô sẽ không để cho anh ta nói sự thật cho Sở Tường Hùng biết.
Trong phòng bệnh, Sở Tường Hùng đã tắt ti vi từ lâu, anh đang ôm laptop xử lý đống công việc chồng chất mà thư ký vừa gửi qua email. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh lập tức đóng laptop bật ti vi, vờ như đang tập trung xem tivi.
Hết cách rồi, anh thật sự không muốn Lâm Phiên Phiên lo lắng, nếu lúc này anh vẫn bận rộn với công việc, Lâm Phiên Phiên chắc chắn sẽ đau lòng, vì thế anh chỉ muốn để cô thấy cảnh khiến cô yên lòng nhất.
Khi cánh cửa mở ra, Lâm Phiên Phiên và Mạc Tiên Lầu cùng bước vào, Sở Tường Hùng vui mừng đứng dậy đón cô. Anh đưa tay ôm lấy Lâm Phiên Phiên, rồi nở nụ cười tươi tắn với Mạc Tiên Lầu: “Tiên Lầu, thằng nhóc cậu sao lại tới đây, hình như tôi còn chưa nói tôi ở đây mà, cậu có vẻ nắm bắt tin tức nhanh nhỉ, có tiến bộ đấy!”
Từ khi cắt đứt với Hứa Thịnh, Sở Tường Hùng lại càng trân trọng tình bạn với Mạc Tiên Lầu.
Ba người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, tình cảm ấy không phải thứ người bình thường có thể hiểu được, chỉ tiếc Hứa Thịnh phản bội, phụ tình cảm gắn bó giữa ba người bọn họ.
Ánh mắt Mạc Tiên Lầu lướt qua cánh tay đang ôm lấy Lâm Phiên Phiên của Sở Tường Hùng, anh ta cười nhếch môi: “Ai bảo cậu theo gái bỏ bạn, có người đẹp rồi là quên luôn bạn bè, nằm viện cũng không báo anh em một tiếng, không sợ tôi nổi giận à.”
“Theo gái bỏ bạn? Bốn chữ này mới hợp với cậu đó. Mấy năm nay chẳng phải cậu chuyên đề theo gái bỏ bạn rồi còn gì, tới mức tôi nhìn ngán luôn, vì thế cậu là người không có tư cách nói với tôi bốn chữ này nhất.”
Sở Tường Hùng cười vỗ vai Mạc Tiên Lầu.
Tất nhiên chỉ là cái vỗ nhẹ.
Đó là cách thể hiện tình cảm giữa anh em thân thiết.
Mạc Tiên Lầu chột dạ gãi đầu, anh ta bất đắc dĩ nhún vai: “Được rồi, dù sao chẳng lần nào nói lại cậu, tôi nhận thua.”
Lâm Phiên Phiên đứng một bên chứng kiến, cô thầm thở phào một hơi, xem ra Mạc Tiên Lầu sẽ không nói ra chuyện đó.
Sau đó Sở Tường Hùng và Mạc Tiên Lầu cùng xem đá banh, lúc hưng phấn nhất, hai người họ còn không thèm giữ hình tượng hò hét đỏ mặt tía tai cổ vũ. Khi đội bóng bọn họ yêu thích đá vào lưới đối thủ một quả, họ còn kích động ôm chầm lấy nhau.
Đương nhiên Sở Tường Hùng cũng không theo bạn bỏ người đẹp, anh quay lại ôm lấy Lâm Phiên Phiên - cô gái đang ngồi bên không dám rời khỏi anh một bước.
Mạc Tiên Lầu cũng muốn ôm lấy Lâm Phiên Phiên cho công bằng, Sở Tường Hùng bèn không khách sáo tung một cước vào mông anh ta, khiến Mạc Tiên Lầu nằm lăn lê trên mặt đất ăn vạ, la ó Sở Tường Hùng là đồ theo gái bỏ bạn. Sở Tường Hùng cười to ném gối vào mặt Mạc Tiên Lầu, sau đó quát lên: “Đi chết đi!”
Đã rất lâu Lâm Phiên Phiên không thấy Sở Tường Hùng vui vẻ như vậy, khóe mắt cô bỗng ươn ướt, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao vừa rồi Mạc Tiên Lầu lại nói những lời như thế. Anh ta quan tâm cô, cũng lo lắng cho Sở Tường Hùng, tình cảm giữa bọn họ không hề thua kém giữa cô và Sương Sương.
Hai người ầm ĩ xem đá banh hai tiếng trời, sau đó vì cuộc điện thoại hối thúc của bà Giang Sa, Mạc Tiên Lầu mới không nỡ mà tạm biệt Tường Hùng.
Lâm Phiên Phiên ra ngoài tiễn anh ta về.
Khi cửa đóng lại, bên ngoài chỉ còn Lâm Phiên Phiên và Mạc Tiên Lầu. Nụ cười trên môi anh ta vụt tắt, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Phiên Phiên chằm chằm như trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...