Hô hấp của Lâm Phiên Phiên lập tức trở nên dồn dập, cô dừng một chút mới trả lời: “Bây giờ anh đã cưới người con gái khác, thì cho dù anh có biết lý do thì cũng không có ý nghĩa gì cả.”
“Có ý nghĩa.”
Sắc mặt của Sở Tường Hùng trở nên nghiêm túc: “Chuyện giữa anh và Mạc Tiểu Vang không giống như những gì em đã tưởng tượng, sau khi em rời đi, anh vì bất đắc dĩ mới phải cưới cô ấy, thế nhưng trong suốt bốn năm đó thì anh chưa từng chạm vào cô ấy.”
Trái tim của Lâm Phiên Phiên cũng vì thế mà chấn động, cô không dám tin mà ngẩng đầu lên hỏi Sở Tường Hùng: “Là thật sao?”
“Đương nhiên, nếu như anh nói dối thì sẽ bị sét đánh.”
Sở Tường Hùng vì để chứng minh sự trong sạch của bản thân mà không tiếc đưa ra lời thề độc.
Lâm Phiên Phiên kinh ngạc nhìn Sở Tường Hùng, sau đó thì cô tin.
Đúng vậy, cô tin tưởng Sở Tường Hùng không lừa cô, đây là trực giác, là trực giác của một người phụ nữ với người mà mình yêu.
“Vậy tại sao Mạc Tiểu Vang lại sinh cho anh một đứa con gái?”
Cho dù cô tin tưởng anh, nhưng đây cũng là một sự thật không thể chối cãi.
“Cái này...”
Sở Tường Hùng lập tức không biết nói gì, nhưng nếu Lâm Phiên Phiên đã bằng lòng nghe anh giải thích thì anh sẽ không để vuột mất cơ hội này, vì vậy Sở Tường Hùng liền cẩn thận kể lại toàn bộ mọi chuyện vào cái ngày Lâm Phiên Phiên bị hại sinh non còn anh lại bị Mạc Tiểu Vang chuốc thuốc.
Nhưng Sở Tường Hùng lại không biết, hôm đó Lâm Phiên Phiên cũng đã biết được chuyện giữa anh và Mạc Tiểu Vang.
Cho nên, sau khi nghe xong Sở Tường Hùng giải thích thì Lâm Phiên Phiên cũng không quá ngạc nhiên, mà cô chỉ cúi đầu không nói một lời, cho dù cô đã biết được chân tướng nhưng bây giờ cô cũng không thể thu tay lại nữa rồi.
Sở Tường Hùng thấy Lâm Phiên Phiên không đáp lại lời của anh thì nói tiếp: “Bây giờ đến lượt em trả lời anh, tại sao em lại rời khỏi nơi này.”
Lâm Phiên Phiên lắc đầu: “Em không muốn nhắc lại chuyện trong quá khứ, mặc kệ anh và Mạc Tiểu Vang đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ anh đã lấy cô ấy, hai người còn có chung với nhau một đứa con gái, cho nên hai chúng ta chắc chắn sẽ không có tương lai, nếu như anh yêu em và suy nghĩ cho em, lại thêm chúng ta đã không có tương lai thì mong anh để em quay về thôi.”
Ngày đó cô lựa chọn rời khỏi là vì có rất nhiều nguyên nhân.
Sự hãm hại của Mạc Tiểu Vang, sự bức bách của Sở Quy Thôn, sự giúp đỡ của Hứa Thịnh và Hoắc Mạnh Lam thỉnh thoảng lại lấy ảnh chụp và video không thể cho người khác thấy kia ra để đe dọa cô, mà điều làm Lâm Phiên Phiên cảm thấy tuyệt vọng nhất là - sự nghi ngờ của Sở Tường Hùng, anh không tin những lời mà cô nói!
Sự nghi ngờ của anh khiến cho lớp bảo vệ cuối cùng của cô cũng không còn, không có sự tin tưởng của anh thì nếu cô ở lại cũng sẽ chỉ bị mọi người chém giết mà thôi.
Mà bây giờ cô đã trở về, nhưng cô lại không thể nói ra lý do.
Cô sợ là nếu như cô nói ra thì Sở Tường Hùng cũng không tin, quan trọng nhất là kế hoạch báo thù của cô đã sắp thành công, nên nếu như Sở Tường Hùng biết được thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của cô, bởi vì Sở Quy Thôn, cha của Sở Tường Hùng cũng nằm ở trong danh sách trả thù.
Hơn nữa, cô cũng không muốn để cho Sở Tường Hùng biết hết mọi chuyện sớm như vậy, bởi vì cho dù cô vẫn yêu anh như lúc đầu nhưng mà cũng có hận, cho nên sao cô có thể để cho anh thoải mái như vậy?
Nếu như đã đau khổ vậy thì cùng nhau đau khổ đi!
Sở Tường Hùng cũng không biết được những suy nghĩ phức tạp trong lòng của Lâm Phiên Phiên, anh chỉ nghe thấy Lâm Phiên Phiên nói bởi vì anh đã kết hôn nên bọn họ sẽ không có tương lai, vì vậy ánh mắt của Sở Tường Hùng trầm xuống, sau đó nghiêm túc nói: “Nếu như anh ly hôn thì em sẽ trở về bên cạnh anh đúng không?”
Lâm Phiên Phiên khi nghe thấy những lời này thì trái tim cô dường như đập trật một nhịp.
Cô ngước mắt, kinh ngạc nhìn Sở Tường Hùng, thật sự là lúc này cô có chút rung động.
Hơn nữa khi cô nhớ đến khuôn mặt giống như không quan tâm đến mọi thứ của Mạc Tiểu Vang thì cô cảm thấy lời đề nghị này của Sở Tường Hùng chắc chắn là sự đả kích lớn nhất với cô ta.
Còn có sự trả thù nào có thể khiến cho Mạc Tiểu Vang đau khổ hơn việc cô đoạt lại Sở Tường Hùng đây?
Điều này cũng từng là một phần trong kế hoạch báo thù ban đầu của Lâm Phiên Phiên.
Nhưng khi nghĩ đến việc phải lợi dụng Sở Tường Hùng thì Lâm Phiên Phiên đã loại bỏ kế hoạch này, cho nên dù đã trở về từ lâu nhưng cô vẫn chưa động vào Mạc Tiểu Vang, người mà cô căm hận nhất.
Nhưng không ngờ được là Sở Tường Hùng lại tự mình nói ra.
Rốt cuộc là cô có nên đồng ý hay không?
Lâm Phiên Phiên cảm thấy có chút do dự.
Sở Tường Hùng thấy Lâm Phiên Phiên đang suy nghĩ thì cảm thấy rất lo lắng, anh sợ Lâm Phiên Phiên sẽ từ chối, vì vậy liền nói thêm: “Em không cần phải đưa ra câu trả lời ngay bây giờ, anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh anh thật lòng với em.”
Ngay từ lúc mới cưới Mạc Tiểu Vang thì anh đã lên kế hoạch từ trước, anh sẽ cố gắng chống đỡ qua được cửa ải khó khăn lúc đó để cứu cha của mình, mấy năm sau thì sẽ tìm một cái cớ nào đó để ly hôn với Mạc Tiểu Vang, cho nên dù Lâm Phiên Phiên không quay về thì cuộc hôn nhân của anh và Mạc Tiểu Vang cũng sẽ không kéo dài được.
Mà việc Lâm Phiên Phiên trở lại chỉ là chất xúc tác khiến cho anh đẩy nhanh thời gian thực hiện kế hoạch thôi.
Đáng tiếc là Mạc Tiểu Vang không hề biết gì về tính toán này của Sở Tường Hùng.
Bởi vì cô ta không biết là nếu như chỉ có thủ đoạn mà không có tình yêu thì căn bản sẽ không trói buộc được người đàn ông, huống chi Sở Tường Hùng không phải là loại người có thể tùy ý nghe theo sự sắp xếp của người khác.
Đêm nay, Sở Tường Hùng vẫn cứ ôm Lâm Phiên Phiên ngồi trong xe, hai người dựa sát vào nhau, cả hai đều không ngủ, mà chỉ im lặng cảm nhận nhịp tim và hô hấp của đối phương, còn có cả sự nhớ nhung và tình yêu say đắm trong suốt bốn năm qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...