Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

"Alo…"

Sở Tường Hùng hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ ngữ khí bình ổn.

"Tường Hùng, là em đây…"

Đầu dây bên kia là một giọng nữ vừa thân quen vừa xa lạ, mang theo vài phần hân hoan: "Bốn năm rồi, anh có khỏe không?"

Sở Tường Hùng nhếch miệng cười nhẹ: "Tôi rất ổn."

Đúng là anh rất ổn, vì anh có Lâm Phiên Phiên.


Đầu dây bên kia, sắc mặt của Mạc Tiểu Vang trở nên cứng đờ, sự mãn nguyện trong giọng nói của Sở Tường Hùng sao cô ta lại không nghe ra. Ngập ngừng một chút, cô ta khẽ nói: "Em về rồi!"

Sở Tường Hùng "ừ" nhẹ một tiếng rồi chẳng nói thêm gì nữa.

Thái độ lãnh đạm đó của Sở Tường Hùng khiến Mạc Tiểu Vang thấy có chút tổn thương. Thế nhưng cô ta biết rằng giờ đây mình chẳng còn là gì để mà có quyền giận dỗi, đành đau buồn nói: "Tường Hùng, anh không đến thăm em à? Bốn năm rồi, anh không nhớ em chút nào sao?"

Sở Tường Hùng nhói lòng, bảo không nhớ chút nào thì là nói dối, nói cho cùng cũng là một đoạn tình cảm thời niên thiếu, khắc cốt ghi tâm đến thế, làm sao mà nói quên là quên ngay được.

Thế nhưng lưỡi dao thời gian quả thực sắc bén, đã từng thề non hẹn biển, hứa không đổi thay, rồi cũng từ từ phai nhạt hết. Huống hồ năm đó là Mạc Tiểu Vang vì chạy theo thứ mình muốn mà nhất quyết rời bỏ anh. Anh từng đau, cũng từng hận, nhưng rồi thời gian trôi đi anh dần cũng ổn hơn, cho đến khi Lâm Phiên Phiên xuất hiện.

Giờ đây trong tim anh không còn đau khổ nữa, mà chỉ còn hạnh phúc tràn đầy.

"Tiểu Vang, bây giờ nói những lời này không còn ý nghĩa gì nữa rồi, anh đã có bạn gái mới, cô ấy rất yêu anh và anh cũng thế."

Sở Tường Hùng cũng chẳng do dự mà nói thẳng với Mạc Tiểu Vang. Anh trước giờ không phải kiểu người lằng nhằng không rõ ràng, lại càng không làm những chuyện khiến Lâm Phiên Phiên đau lòng.

Mạc Tiểu Vang choáng váng, cô ta chẳng ngờ rằng Sở Tường Hùng lại cự tuyệt cô ta dứt khoát đến vậy. Trước khi gọi cuộc điện thoại này, cô ta cực kỳ tự tin, thậm chí còn tưởng rằng Sở Tường Hùng biết cô ta trở về sẽ rất xúc động rồi lập tức đi gặp cô ta, thế nhưng sự thật xảy ra hoàn toàn ngoài mong đợi.


Sự kiêu hãnh của Mạc Tiểu Vang ngay lúc này đây chẳng còn lại gì. Trong lòng ngoài nỗi căm phẫn và không cam lòng ra thì chỉ tràn đầy sự ghen ghét và oán hận đối với Lâm Phiên Phiên. Thế nhưng cô ta biết bây giờ không phải là lúc để thể hiện nỗi đau buồn hay đố kỵ, hiện tại cô ta chỉ có thể chấp nhận cúi đầu.

"Tường Hùng, anh như thế này là đang giận em đúng không? Anh giận em năm đó không thèm nghe anh khuyên can mà một thân một mình xuất ngoại, có phải vậy không? Tường Hùng, anh đừng như vậy nữa, em đã trở về rồi, anh đừng đẩy em ra có được không? Em biết trong lòng anh vẫn còn có em, như em vẫn từng giờ từng khắc mong nhớ anh vậy. Tường Hùng, chúng ta bắt đầu lại đi."

Sở Tường Hùng bất lực nhắm mắt, anh nghĩ có lẽ anh nên nặng lời hơn, rõ ràng hơn, bằng không e là rắc rối không dứt.

Lâm Phiên Phiên một mình lên sân thượng, dưới ánh trăng sáng bỗng nhìn thấy Sở Mộng cũng trên này. Cô dựa vào ban công, ngẩng đầu nhìn xa xăm vào màn đêm, trên người mặc chiếc váy ngủ màu trắng khoét cổ chữ V, chân đi đôi giày cao gót màu đỏ rượu đẹp đẽ. Gương mặt mộc không chút phấn son hướng lên bầu trời, đôi môi đỏ yêu kiều bặm chặt, dưới màn đêm tĩnh lặng như nước, trông vô cùng kỳ lạ, lại mê hoặc chết người.

Sở Mộng đặt tay trái lên ngực, tay phải cầm điếu thuốc rít một hơi dài rồi nhả khói. Cái phong thái đó quả thực ưu nhã, lại còn mang chút gì đó... quạnh hiu.

Lâm Phiên Phiên ngạc nhiên, định tiến đến bắt chuyện thì bỗng thấy Sở Lý từ cầu thang đi lên.


Nói đến Sở Lý, vị lãnh đạo công ty cũ này luôn khiến cho Lâm Phiên Phiên có cảm giác e sợ, cô vội vàng bước sang trái hai bước nép sau chậu cây cảnh cao quá đầu.

Sở Lý đạo mạo đến trước mặt Sở Mộng, gương mặt anh tuấn nghiêm nghị dưới ánh trăng tỏa ra hào quang rất hút hồn. Sở Lý đưa tay tóm lấy làn khói phả ra từ khuôn miệng của Sở Mộng rồi lại hất lên.

"Nhắn tin gọi tôi lên đây có chuyện gì?"

Sở Lý cau mày. Có thể nhìn ra anh rất không thích việc Sở Mộng hút thuốc như thế này.

Sở Mộng chớp mắt nhìn anh mỉm cười, vẻ đẹp băng giá bỗng chốc trở nên quyến rũ, "Trước kia mỗi lần tôi nhắn tin gọi anh lên sân thượng, anh chẳng bao giờ để tâm. Sao hôm nay lại chịu mò lên vậy? Để tôi đoán xem nào, có phải vì hôm nay mẹ tôi nói đến chuyện hôn nhân của hai ta, kích động đến anh đúng không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui