Thế nhưng nhìn khuôn mặt khó xử và bất lực của Lâm Phiên Phiên, anh cuối cũng cũng không hỏi ra.
Nhớ hồi ở Thái Lan, cũng vì anh nói mấy câu nghi ngờ Lâm Phiên Phiên, mà Lâm Phiên Phiên mới đột nhiên muốn chia tay với anh, thế nên, bây giừ anh không dám lặp lại sai lầm lần thứ hai.
Nhưng anh lại không biết nguyên nhân thật sự mà hôm đó Lâm Phiên Phiên muốn chia tay với anh vốn không phải vì thế.
Sở Tường Hùng cũng không đi xa, chỉ cách mấy chục mét, dựa vào một cây cột điện mà nhìn chằm chằm Hoắc Mạnh Lam, chỉ cần Hoắc Mạnh Lam dám gây rối với Lâm Phiên Phiên một chút thôi anh chắc chắn xông đến ngay mà đánh cho Hoắc Mạnh Lam một trận.
“Tôi đã sớm không còn chuyện gì muốn nói với anh, sao, lẽ nào anh còn muốn uy hiếp tôi? Tôi nói rồi, tôi không sợ đâu…”
Thấy Sở Tường Hùng cách đó không xa, Lâm Phiên Phiên cũng yên tâm một chút, nói chuyện cũng mạnh dạn hơn một chút.
Thế nhưng không đợi cô nói hết, Hoắc Mạnh Lam đã cười cắt ngang lời cô: “Đến giờ, mà em nghĩ còn dọa được anh sao? Nghe bảo tháng này em sẽ đính hôn với Sở Tường Hùng, hạnh phúc gần kề, dễ như trở bàn tay, anh không tin lúc này em sẽ chịu chơi trò cùng chết với anh đâu.”
Khuôn mặt Lâm Phiên Phiên trở nên trắng bệch.
Đúng vậy, Hoắc Mạnh Lam đã đánh trúng vào điểm yếu của cô, hạnh phúc đến nhanh như thế, nhanh đến mức cô còn chưa sẵn sàng, đồng thời cũng càng làm cô không nỡ buông ra, vốn mọi thứ đã gần như viên mãn, tình yêu, chồng con đều đã có, thế nhưng lúc này, cái quá khứ kinh khủng kia lại một lần nữa bám lấy cô, ngoại trừ thỏa hiệp, ngoại trừ lùi bước, cô còn có thể làm gì đây?
Hoắc Mạnh Lam khẽ cười nói tiếp: “Nghe bảo em có thai, đứa bé này…”
“Đó là con của Tường Hùng!”
Lâm Phiên Phiên không chút nghĩ ngời mà cắn chặt răng nói.
Hoắc Mạnh Lam vô vị mà nhún vai: “Anh đâu có nói là con anh, em căng thẳng cái gì.”
Tính ngày một chút thì hắn liền biết đứa con không thể nào là con hắn.
Lâm Phiên Phiên thực sự bị Hoắc Mạnh Lam làm cho phát điên: “Hoắc Mạnh Lam, anh rốt cuộc là muốn cái gì đây?”
Nếu hắn chỉ cần phụ nữ, thì ngoài kia những người phụ nữ xinh đẹp hơn cô còn nhiều lắm, sao anh ta cứ bám lấy cô không tha?
Anh đương nhiên muốn em…sống không tốt rồi.”
Đôi mắt Hoắc Mạnh Lam bỗng chốc lóe lên một tia lạnh lẽo, nếu hắn ta đã không có được, thì Lâm Phiên Phiên cũng đừng mơ sống hạnh phúc: “Mai lúc 1 giờ trưa, khách sạn Phong Hoa Thời Chung, anh đợi em.”
Nói xong, quay người sắp sửa rời đi.
“Không!”
Lâm Phiên Phiên không suy nghĩ gì lập tức lắc đầu từ chối: “Tôi sẽ không đến đó đâu.”
Đùa hay sao, nếu cô thật sự nghe theo, thì kết cục chắn chắn so với khi trong cái hẻm nhỏ tối tăm ở Thái Lan còn thê thảm hơn nhiều.
Hoắc Mạnh Lam quay đầu, miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn mà nói rằng: “Em có thế không đến, nhưng, hậu quả thế nào, em chắc sẽ hiểu hơn ai!”
Nói xong, hắn không hề dừng lại, hơi khiêu khích nhìn về phía Sở Tường Hùng đằng xa, sau đó liền vô cùng đắc ý mà rời đi.
Nhìn bóng dáng như ma quỷ của Hoắc Mạnh Lam, cả người Lâm Phiên Phiên có chút lảo đảo, suýt chút nữa ngã ra.
Cũng may Sở Tường Hùng chạy đến đúng lúc, đỡ lấy cô.
“Em yêu, em sao vậy, Hoắc Mạnh Lam hắn…rốt cuộc đã nói gì với em?”
Sở Tường Hùng cuối cũng cũng không nhịn được mà hỏi.
“Anh ta…em…”
Khuôn mặt Lâm Phiên Phiên trắng bệch, cô nhìn vào đôi mắt của Sở Tường Hùng, rồi lại chẳng thể nói dối anh câu nào.
Hoắc Mạnh Lam từng bước từng bước mà ép chặt cô, nếu không ép chết cô, anh ta sẽ không bao giờ từ bỏ, mà anh ta có thể làm thế chỉ vì Sở Tường Hùng không biết chuyện.
Vào lúc này, Lâm Phiên Phiên đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, mệt mỏi vô cùng.
Những ngày này, cô giấu diếm Sở Tường Hùng chuyện như vậy, từng phút từng giây, nội tâm cô đều giày vò không nguôi, chưa từng có giây phút nào, có thể thật sự an lòng.
Chẳng bằng…cứ nói sự thật với Tường Hùng thôi!
Lâm Phiên Phiên dâng lên cái ý nghĩ tuyệt vọng ấy.
Nếu bắt cô phải tự động đưa mình vào miệng cọp của Hoắc Mạnh Lam, lần thứ hai làm chuyện có lỗi với Sở Tường Hùng, thì cô thà nói thẳng thắn nói hết mọi chuyện.
“Tường Hùng, có việc hôm nay em nhất định muốn nói cho anh biết, em…a…”
Lâm Phiên Phiên mới nói một nửa, bụng đột nhiên quặn đau, có lẽ do những gì Hoắc Mạnh Lam vừa nói, khiến cảm xúc của cô bị chấn động quá lớn, lại làm arnh hưởng đến thai khí vốn không ổn định gì.
Sở Tường Hùng vô cùng kinh hãi, không đợi Lâm Phiên Phiên nói xong, liền bế thốc cô lên, vội xông đến bệnh viện tư nhân của Hứa Thịnh.
Cũng may đứa bé không có việc gì, có điều phải nằm viện theo dõi thêm hai ngày.
Mẹ Sở - Hứa Bành, sau khi biết chuyện, lập tức hung hung hổ hổ chạy đến bệnh viện, tức giận mắng Lâm Phiên Phiên đang nằm trên giường bệnh: “Tôi đã sớm nói cô rồi, nói cô đừng có ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà an tâm mà dưỡng thai, cô lại không nghe, cô có làm sao cũng chẳng quan trọng, nhưng mà đừng có liên lụy đến đứa cháu còn chưa ra đời của tôi, đừng nói tôi không nhắc cô, nếu mà cháu tôi có mệnh hệ gì, Lâm Phiên Phiên cô đừng hòng bước vào nhà họ Sở tôi, cũng đừng có mơ mà con trai tôi Tường Hùng lấy cô.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...