Lâm Phiên Phiên đứng ngồi không yên ở lại Sở gia một ngày, đến tối việc cầu thân của Sở Tường Hùng tại Thôn Long Giang cuối cùng cũng thành công, sau đó nhanh chóng trở về.
Sở Tường Hùng biết rõ Lâm Phiên Phiên không thích sống ở đây, chỉ muốn lập tức đưa cô về nhà nhưng lại bị Sở Lý Thừa và Hứa Bành gọi đến thư phòng.
Lâm Phiên Phiên không biết trong đó họ đã nói gì với Sở Tường Hùng, cô chỉ biết sau khi đi ra anh lại thay đổi ý định để cô tạm thời ở đây.
Lâm Phiên Phiên trong lòng không hề tự nguyện, nhưng cô lại không muốn làm khó Sở Tường Hùng, nếu Tường Hùng đã bảo cô ở lại thì cô sẽ ở lại.!!
Sở Tường Hùng đau lòng làm vậy cũng chỉ là muốn tốt cho cô, xuất thân từ Sở gia, có rất nhiều chuyện anh không thể tự quyết định được ví dụ như chuyện hôn nhân đại sự của anh.
Vừa nãy trong thư phòng, anh quyết phải cưới bằng được Lâm Phiên Phiên nhưng bố mẹ anh lại không đồng ý, hai bên cãi qua cãi lại, cuối cùng mỗi bên nhường một bước, Hứa Bành đồng ý cho anh làm tiệc đính hôn trước, với điều kiện trước khi đứa con được bình an chào đời, Lâm Phiên Phiên bắt buộc phải ở lại đây, có người hầu chăm sóc tận tình sẽ không xảy ra bất kỳ sơ xuất nào, còn chuyện kết hôn đợi sau khi đứa bé được sinh ra sẽ tính tiếp.
Có nghĩa là Lâm Phiên Phiên chỉ có thể sinh ra một cậu hoàng tử có như vậy cả mẹ và con mới được gả vào Sở gia.
Sở Tường Hùng biết, đây chính là sự nhượng bộ lớn nhất của bố mẹ anh, nếu anh vẫn không chấp thuận đến lúc đó mọi chuyện sẽ ngày càng căng thẳng hơn, đối với thủ đoạn của bố mẹ thì không ai hiểu rõ hơn anh.
“Em yêu, không cần sợ, sau này anh cũng sẽ chuyển về đây sống, ngoài lúc đi làm thì mọi thời gian còn lại của anh đều là bên cạnh em, được không?”
Sở Tường Hùng ôm Lâm Phiên Phiên về phòng, vừa dịu dàng an ủi.
“Tường Hùng, anh nói lời phải giữ lời.”
Lâm Phiên Phiên có chút căng thảng dựa sát vào lòng Sở Tường Hùng, lúc đó 17 và 18 vẫn theo sát không rời nửa bước.
Cho đến khi Phiên Phiên và Tường Hùng bước vào phòng, sập một tiếng đóng cửa, hai người họ mới giống như hai vệ sĩ, canh bên ngoài.
Trong thư phòng!
Sở Lý Thừa ngồi dựa vào chiếc ghế làm bằng da thật dễ chịu, trong tay còn kẹp điếu thuốc, một hơi hút hết điếu thuốc, ngẩng đầu lãnh đạm nhìn về phía Hứa Bành, nhíu mày: “Nếu như cô ta thật sự sinh cho Tường Hùng một cậu con trai, bà sẽ để nó lấy cô ta làm vợ sao?”
Hứa Bành bật cười diễu cợt, chau mày: “Ông nghĩ có khả năng đó không? Cuộc đời tôi ghét nhất là loại phụ nữ tiện nhân cóc ghẻ mà lại đòi làm thiên nga, đừng nói đến chuyện sinh một đứa cho dù là 10 đứa, cô ta cũng đừng mong được đặt chân vào nhà họ Sở dù chỉ nửa bước.”
Sở Lý Thừa ồ nhẹ một tiếng, không hề có chút ngạc nhiên với câu nói của bà, là vợ chồng hơn 20 năm qua, Hứa Bành là người như thế nào không ai có thể hiểu rõ hơn ông.!
Hút nhẹ một hơi thuốc, nhả ra không trung một làn khói trắng, Sở Lý Thừa lạnh lùng nói: “10 đứa? Tôi thấy Lâm Phiên Phiên chỉ sợ không có số sinh đến đứa thứ hai, bởi sau khi cô ta sinh đứa bé này ra, bà sẽ thần không biết quỷ không hay cho người nói rằng cô ta khó sinh mà chết, tôi nói đúng chứ?”
Lời vừa dứt, Hứa Bành kinh hãi, vội vàng nói: “Ông nói vậy là có ý gì? Tôi chưa từng nghĩ sẽ làm như vậy.....”
“Thật chứ?”
Sở Lý Thừa không hề cho đấy là đúng mà cười, giọng nói đột nhiên lạnh băng không có chút ấm áp nào: “Bà thật sự chưa bao giờ nghĩ như vậy ư? Theo tôi thấy, bà không những đã từng nghĩ mà bà còn đã từng làm qua chuyện đó rồi cơ.”
Cuối cùng, mặt Hứa Bành cũng biến sắc, lập tức to giọng mà nói: “Ông bị điên à, tôi không thèm nói chuyện với ông nữa.”
Nói xong, cứ vậy mà phủi tay rời đi.
“Đứng lại, nghe tôi nói hết đã, bằng không tôi cũng không ngại mà nói cho cả thế giới nghe những chuyện tiếp theo đây.”
Giọng của Sở Lý Thừa không to, nhưng đủ làm bà sợ hãi.
Cả người Hứa Bành run lên, chôn chân dưới đất, cắn chặt môi, 10 đầu ngón tay lúc này run rẩy đan chặt vào nhau.
Sở Lý Thừa từ từ đứng dậy, từng bước từng bước lại gần Hứa Bành, nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng: “Muốn người khác không biết trừ phi mình không làm! Năm đó Lượng Tử làm sao mà chết, trong lòng bà hiểu rõ hơn ai hết.”
Quả nhiên, vừa nghe Sở Lý Thừa đề cập đến cái tên “Lượng Tử”, Hứa Bành liền tái nhợt mặt lại.
Lượng Tử chính là mẹ của Sở Lý, họ tên đầy đủ là: Đổng Lượng, nhưng mọi người đều quen gọi bà là “Lượng Tử”, bà đã từng là chị em thân thiết nhất của Hứa Bành.
Nhưng cũng là người Hứa Bành hận nhất trên đời.
Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt lạnh lùng vô tình của Sở Lý Thừa, Hứa Bành tự nhiên cảm thấy bản thân bà đáng thương biết nhường nào, cuộc đời này bà đã vì người đàn ông trước mặt làm ra rất nhiều rất nhiều chuyện ngốc nghếch, đếm không xuể, nhưng rồi sao, người đàn ông này vẫn không hề yêu bà cho dù là một ngày, thậm chí là một giây.
Hứa Bành cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khi khóc,: “sự việc đã qua 25 năm rồi, ông bây giờ mới nhắc lại truyện này, ông rốt cuộc muốn làm gì? muốn đưa tôi vào tù để trả thù cho người tình Lượng Tử của ông ư.?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...