Sở Tường Hùng lắc đầu, “Ai mà biết được, đó đều là chuyện của 25 năm trước, cũng có thể là số mệnh của mẹ Sở Lý quá ngắn.”
Lâm Phiên Phiên gật đầu tán thành, không truy hỏi thêm nữa.
Giàu sang quyền thế nhưng nhà họ Sở, chỉ sợ những chuyện không hay không chỉ có mình chuyện này, bởi vì ẩn sau vẻ ngoài hào nhoáng luôn là sự mục nát thối rữa, những điều này cô không muốn biết lại càng không muốn quan tâm, cô chỉ cần Tường Hùng trong sạch là được.
Thật cô lại không biết, có những chuyện còn vượt quá sức tưởng tượng của cô, càng khiến con người ta càng giận dữ, càng không ngờ tới, cuộc sống hào phú đang đợi cô lại làm người ta nghẹt thở biết bao.
Ngày thứ hai, Hứa Bành cho người hùng hổ đến đón Lâm Phiên Phiên qua nhà họ Sở với lý do rất chính đáng rằng ở nhà họ Sở có một người mẹ chồng tương lai như bà và đội ngũ người hầu sẽ chăm sóc cô tận tình chu đáo, như vậy sẽ có điều kiện thuận lợi hơn giúp Lâm Phiên Phiên dưỡng thai.
Lâm Phiên Phiên không hề muốn đi một chút nào, vừa nghĩ tới ngày ngày phải đối mặt với Hứa Bành, cô dường như có thể tưởng tượng được ra những ngày sau cuộc sống của cô sẽ khó sống như thế nào, nhưng Sở Tường Hùng hôm nay lại đích thân mang lễ vật đến Lâm gia cầu thân nên không có nhà, còn cô bị người phái đến của Hứa Bành bắt cóc lên xe, sau đó nhìn thấy xe đi về hướng Sở gia mới gào thét mà đi.
Sở gia, khác xa so với tưởng tượng của Lâm Phiên Phiên, to hơn, hào phú hơn rất nhiều, bên trong biệt thự to là hình thức của một trang viên, có bể bơi cỡ lớn, có sân đánh golf, rừng cây riêng của gia đình.v.v...diện tích đất rộng khiến người ta không thể tưởng tượng.
Vừa bước vào Sở gia, Hứa Bành đã sắp xếp cho Lâm Phiên Phiên nữ người hậu có chuyên môn nổi tiếng là mười bảy và mười tám.
Trong nhà họ Sở người hầu không có tên, tất cả đều dùng ký hiệu là con số để xưng hô bởi vì người hầu có tận hơn mấy chục người, dùng tên để gọi sẽ không nhớ được, còn những con số trước ngực họ chính là chứng minh thân phận của họ.
Mười bảy và mười tám vẫn còn rất trẻ, chỉ tầm 18, 19 tuổi, mặc bộ đồng phục, bộ mặt nghiêm nghị có phần khách khí với Lâm Phiên Phiên, hơn nữa bất luận Lâm Phiên Phiên muốn ăn cái gì, lấy cái gì, họ đều lập tức dâng lên, nhưng lại từng bước từng bước theo chặt, một khắc cũng không rời mắt khỏi Lâm Phiên Phiên, thậm chí Lâm Phiên Phiên vào nhà vệ sinh bọn bọ cũng phải đứng trông ở ngoài.
Lâm Phiên Phiên hết cách, nhìn lên trời.
“Thành ý”này của Hứa Bành cô chối từ không nổi.
Ngồi trong phòng cả nửa ngày, Lâm Phiên Phiên cảm thấy thật buồn chán, đành đi dạo vài vòng trong vườn cây, 17 và 18 theo sát phía sau, nửa bước cũng không rời.
Bầu trời hoàng hôn thật đẹp!!
Trên một bãi cỏ xanh trong vườn, Lâm Phiên Phiên nhìn thấy một già một trẻ, ông già tóc bạc trắng ngồi trên xe lăn, ngũ quan sắc bén gợi ta thấy lúc trẻ chắc hẳn ông trông rất anh tuấn, người thiếu nữ dáng dấp xinh đẹp, cười tươi như hoa, mặc trên người chiếc váy trắng tinh khiết đang đuổi bắt bươm bướm.
Ông lão nhìn cô thiếu nữ nhảy múa tung tăng trước mặt với nụ cười ấm áp nhìn theo cái vẫy tay của ông, cô gái quay người rồi chạy về phía ông, sau đó ông lão lấy ra từ trên người chiếc khăn tay đưa cho cô để cô lau mồ hôi, động tác rất nhẹ nhàng, như đang chăm sóc người mình yêu thương nhất vậy.
“Ông lão kia là ai vậy?”
Lâm Phiên Phiên tò mò hỏi 17 ở đằng sau.
“Đó là lão thái gia!”
17 kính cẩn đáp.
Lâm Phiên Phiên ồ nhẹ một tiếng, thì ra đó là ông nội của Sở Tường Hùng.
Thường xuyên nghe Sở Tường Hùng nói đến, cuộc đời anh người anh khâm phục nhất chính là ông nội – Sở Kiên Đoàn.
Bởi vì Sở Kiên Đoàn là cựu chiến binh của Hồng quân Cách mạng, là một vị anh hùng đã từng trải qua chiến đấu với rừng mưa bom đạn.
Ngây người một lúc, Lâm Phiên Phiên lại hỏi: “Cô thiếu nữ kia là cháu gái của lão thái gia à?”
Lâm Phiên Phiên không hề hay biết Sở Tường Hùng rốt cuộc có bao nhiêu anh em, mà cô gặp qua chỉ có Sở Lý và Sở Mộng, nhìn tuổi tác của cô thiếu nữ này rất có thể là em gái khác của Sở Tường Hùng.
Thật không ngờ rằng, lời cô vừa nói ra đều khiến 17 và 18 á khẩu.
18 nói: “Tiểu thư nhà họ Sở chỉ có một mình đại tiểu thư, cô gái người vừa hỏi thực ra cũng giống chúng tôi, là người hầu, chuyên phụ trách cuộc sống sinh hoạt của Lão thái gia, số hiệu: 19.”
Nghe xong, cô như bị sét đánh trúng vậy.
Cô thiếu nữ đó lại là người hầu?
Nhưng vừa rồi cô đã nhìn thấy hành động của Sở Kiên Đoàn, vậy sự thân thiết ấm áp đó, nếu không phải dành cho bề dưới thì chính là dành cho người tình.
Người tình?
Lâm Phiên Phiên lần nữa bị sét đánh ngang tai.
Rất lâu sau mới lại hỏi: “Nếu đã là người hầu, tại sao cô ấy lại không mặc đồng phục?”
Sở gia yêu cầu rất cao, tất cả người hầu dù nam hay nữ đều phải mặc đồng phục.
17 nói với giọng khinh thường: “Đó là vì lão thái gia đối với cô ta rất đặc biệt do vậy cô ấy mới là người duy nhất trong số người hầu chúng tôi không phải mặc đồng phục, hơn nữa ngày thường lão thái gia cũng rất hay thưởng đồ cho cô ta, nhiều hơn mấy năm lương của chúng tôi.”
18 nghe thấy giọng điệu kỳ quặc của 17, nhìn với ánh mắt cảnh cáo, “17, không được phép nói năng xằng bậy sau lưng chủ nhân, quy tắc của người hầu cô đều quên rồi sao?
17 nghe vậy liền run lên, cúi thấp đầu, không dám nói nhiều nữa.
Nhưng cho dù như vậy, từ trong câu nói đó của cô Lâm Phiên Phiên đã biết được một tin khiến người ta kinh ngạc.
Lại nhìn sang bãi cỏ xanh mướt với ông lão và cô thiếu nữ đang vui vẻ kia, mọi thứ kết hợp rất hài hòa, tâm trạng Lâm Phiên Phiên đột nhiên trở nên rối ren, đây chính là vẻ ngoài hòa phú bóng nhoáng nhưng lại ẩn chứa biết bao điều kinh thiên động địa của một gia đình quyền thế!....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...