“Phiên Phiên, con đừng khuyên bố nữa, hôm nay bố nhất định phải ly hôn với bà ta, bố thật sự thật sự là không còn cách nào có thể tiếp tục chung sống với bà ta được nữa, bây giờ đến nhìn bà ta một cái bố cũng đã buồn nôn, nếu cuộc hôn nhân này còn kéo dài thì cuộc sống của bố không còn ý nghĩa gì nữa.”
Khuôn mặt ông Lâm tràn đầy nỗi căm giận, khẩu khí vô cùng kiên quyết mà trước nay chưa từng có, một người nhu nhược đến hơn nửa đời người, cuối cùng sau khi con gái suýt chút nữa bị người ta hãm hại, thì lần đầu tiên bùng phát lên.
Những năm nay ông Lâm sống trong cảnh rày la, chửi bới của bà Lâm như thế nào, phận làm con gái như Lâm Phiên Phiên là ngườ hiểu rõ nhất, chính vì vậy lúc này, cô có thể hiểu được nỗi khổ và bi thương trong lòng bố, Lâm Phiên Phiên nở nụ cười đau xót, nói: “ bố à, bố muốn li hôn thì cứ việc li hôn đi, con gái mãi mãi đứng về phía bố, nhưng bố đừng tức giận nữa, sức khỏe không tốt thì làm sao đến được cục dân chính đây?”
Vừa nghe câu nói đó, mấy bà thím nhiều chuyện trong thôn không khỏi kinh ngạc, bố mẹ cãi nhau đòi li hôn, phận làm con gái không những không khuyên ngăn mà trái lại còn đứng một bên ra sức ủng hộ, đây là phản ứng và hành động cần có của một người con gái sao?
Bà Lâm càng kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Phiên Phiên một lúc lâu, dường như không dám tin những lời nói nhẹ tựa như mây này lại được nói ra từ chính miệng của Lâm Phiên Phiên, lúc này đây, bà Lâm đột nhiên cảm thấy đứa con gái bị ức hiếp 22 năm qua đứng trước mặt mình thực sự không hề yếu đuối vô dụng như bà vẫn nghĩ.
Thừ người ra một lúc, bà Lâm đột nhiên giống như ác quỷ thoát khỏi sự kìm hãm của ông Lâm, nhảy bổ về phía Lâm Phiên Phiên, miệng oán hận chửi lớn: “Tao đúng là nuôi ong tay áo, mày giống y hệt Giang Sa, đều là cái loại đê tiện vong ơn bội nghĩa, hôm nay tao sẽ liều mạng với mày…”
Thế nhưng vẫn chưa đợi đến khi bà ta tiến lại gần Lâm Phiên Phiên, Sở Tường Hùng vẫn luôn ở bên bảo vệ Lâm Phiên Phiên, đã giang rộng cánh tay, một tay nắm lấy tay bà ta đang định tóm lấy mặt Lâm Phiên Phiên, khiến bà ta không có cách nào tiến lên trước nửa bước.
“Bà còn tiếp tục ăn nói lung tung nữa, thân già này hôm nay sẽ xé rách cái miệng của bà.”
Ông Lâm đứng bên vừa nghe thấy bà Lâm nhắc đến Giang Sa trước mặt Lâm Phiên Phiên, cơn tức giận trong ông khó khăn lắm mới nguôi đi giờ đây lại bùng nổ lên lần nữa, một tay túm lấy tóc bà Lâm, ông Lâm giơ tay, liên tiếp giáng mạnh hai bạt tai vào miệng của bà Lâm.
“A….”
Bà Lâm miệng vẫn đang chửi bới, kết quả bị ông Lâm giáng đòn như vậy, lập tức khiến răng của bà ta cắn vào lưỡi của chính mình, mặc dù không đến nỗi cắn đứt lưỡi, nhưng cũng cắn đến nỗi máu tươi chảy ra, đầy cả khoang miệng, lúc đó, Bà Lâm mặt đau tai ù lưỡi rách, đau đến nỗi lại gào thét lên, như chết tại chỗ, khóc đến long trời lở đất.
“Mẹ!”
Chính lúc này, một bóng hình xinh đẹp thời thượng, chen vào từ đám phụ nữ trong thôn đang vây quanh ngoài sân, nhìn thấy bà Lâm trong bộ dạng thảm hại miệng dính đầy máu đang ngồi dưới đất ở tromg sân, cô ta kêu lên kinh hãi, lập tức chạy về phía bà Lâm.
“….. Lâm Tinh Tinh!”
Lâm Phiên Phiên kinh ngạc nhìn người bất ngờ cũng trở về nhà Lâm Tinh Tinh, lúc này, nó đáng lẽ đang phải ở thành phố B làm việc chứ? Thế nhưng, lúc nhìn thấy người đàn ông về cùng Lâm Tinh Tinh, toàn thân Lâm Phiên Phiên rung chuyển, sắc mặt tái mét như tờ giấy trắng.
Hoắc Mạnh Lam!
Đây là Lâm Phiên Phiên kể từ sau cái đêm ấy, lần đầu tiên chạm mặt đối mặt với Hoắc Mạnh Lam, mà lại còn gần thế này, khuôn mặt anh tuấn ấy của hắn, cùng với khuôn mặt dữ tợn trong đêm ấy lại một lần nữa hòa làm một, hai chân của Lâm Phiên Phiên đột nhiên run lên bần bật, người mềm nhũn ra, suýt chút nữa thì ngã xuống.
“Em yêu, em sao vậy”
Sở Tường Hùng đứng bên cạnh vội vàng nhanh tay ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Lâm Phiên Phiên, nét mặt lo lắng.
“Tường Hùng…”
Giọng Lâm Phiên Phiên run lên bần bật, khuôn mặt tái xanh, bàn tay bé nhỏ bấu chặt vào vạt áo đằng trước ngực của Sở Tường Hùng, ngả sát vào lòng Sở Tường Hùng, không dám ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Mạnh Lam.
Còn bà Lâm đang ngồi dưới đất vừa trông thấy Lâm Tinh Tinh và Hoắc Mạnh Lam, lập tức như người sắp chết đuối vớ được cành cây cứu mạng cuối cùng, liền nắm lấy tay Lâm Tinh Tinh, nước mắt giàn giụa nói: “Mận Mận à, cuối cùng con đã về rồi, mẹ biết con nghe điện thoại của mẹ xong nhất định sẽ về mà, đúng là con gái ruột của mẹ, nếu con mà không về thì mẹ con sẽ bị bọn họ ép đến chết thôi, bọn họ ức hiếp mẹ con, con và Nhất Phong hôm nay nhất đựng phải đứng ra làm chủ cho mẹ…”
Không sai, Lâm Tinh Tinh và Hoắc Mạnh Lam là do bà Lâm gọi điện kêu về.
Tối qua, sau khi ba người Sở Tường Hùng, Hứa Thịnh, Mạc Tiên Lầu đến biệt thự Ninh Đà Đức để cứu Lâm Phiên Phiên, bà Lâm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng mặc dù không bỏ trốn, nhưng vì đề phòng bất trắc, bà ta đã gọi điện cho Lâm Tinh Tinh và Hoắc Mạnh Lam, kêu hai bọn nó về, đến khi đó có ầm ĩ lên thì chí ít cũng không một thân một mình.
Thế nên hôm nay bà ta toàn sử dụng chiêu “lì lợm không đi”, vì là để kéo dài thời gian, đợi Lâm Tinh Tinh và Hoắc Mạnh Lam trở về.
Với tính cách của Lâm Tinh Tinh, cô ta không thể vì một cuộc điện thoại của bà Lâm mà vượt ngàn dặm xa xôi không quản ngày đêm ngồi tàu hỏa trở về được, thế nhưng dạo gần đây cô ta đều gặp phải những chuyện phiền toái, vừa hay muốn rời khỏi thành phố B để trốn tránh, thế là khi bà Lâm gọi điện kêu cô trở về, cô ta không nói thêm lời nào lập tức trở về.
Mà chuyện này đã giúp cô ta thoát khỏi những chuyện rắc rối phiền não, tìm hiểu ngọn ngành, chính là sự xích mích giữa cô ta, Tề Huynh, Đỗ Minh ba người bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...