Núi Tuyết Phong.
Xe chạy qua làn đường cao tốc, ước chừng hơn 30 phút, đoàn xe bus nối đuôi nhau rẽ vào một con đường nhỏ trần đầy cây cối xanh xuê, đi thẳng lên phía trên núi.
Xe cứ chạy thẳng, lại vài phút nữa cuối cùng cũng đến nơi, trước khi đi đã rất háo hức, vừa đến nơi, mọi người ngồi trên xe đều hớn hở, tinh thần phấn chấn như vừa được lên dây cót, nhìn ngó xung quanh thích thú tìm tòi.
Học sinh là những đứa trẻ thích nghịch ngợm vui mới lạ, xe vừa dừng lại, lần lượt tốp 3 tốp 5 ai nấy đều háo hức bước xuống xe khám phá xung quanh làm cho lớp trưởng muốn quản e là cũng quản không xuể.
Tịch Hân Nghiên cũng háo hức lắm, nhưng cô đã qua cái tuổi tò mò của học sinh nên rất vững tâm lý, cô trước hết nhắn tin báo bình an cho cái vị ở nhà xong mới chờ mọi người xuống hết, bản thân mình mới từ từ bước xuống sau.
Mạch Doãn cũng thích thú, nhưng do Tịch Hân Nghiên chưa xuống xe nên cô nàng cũng chưa vội, hai người cứ thế thong thả mang ba lô đi xuống.
Phía sau lại là Nam Chính, có lẽ Tịch Hân Nghiên ngồi phía trước nên không thấy ngay từ đầu Nam Chính đã nhìn chằm chằm bóng lưng của cô cho đến lúc rời đi, ánh mắt ngày càng khó hiểu lầm cho người thấy cũng nổi da gà.
Tịch Hân Nghiên mà biết chắc chắn sẽ mắng Nam Chính là đồ bị bệnh thần kinh.
" được rồi, được rồi, ổn định nào các em, các em chú ý an toàn không được đi lung tung".
" thành viên mỗi lớp tập trung lại, chủ nhiệm chuẩn bị kiểm tra và nhận lều".
Giọng thầy hiệu trưởng vâng trong loa, ông hôm nay mặc một cái áo hoa, kèm thêm đầu tóc địa trung hải làm cho ai nấy muốn cười mà không dám cười, nhịn đến nội thương, có vài học sinh lớn mật không kiêng nể gì mà cười lớn, kết quả đều bị thầy hiệu trưởng nhéo tai la oai oái.
Trường chia ra từng khu vực mỗi lớp, trung tâm là lều Chính, chỗ này sẽ diễn ra tổ chức trò chơi và đốt lửa trại vui chơi buổi tối, xung quanh khu vực thì chia ra mỗi lớp một diện tích đất, lều lớn là của thầy cô, mười mấy cái lều nhỏ là học sinh, một lều có thể ở tối đa 2 hoặc 3 người.
Bởi vì lớp có sỉ số nam nhiều hơn nữ, nữ trong lớp cũng được ưu tiên, nên một lều của nữ chỉ có 2 người thoải mái, còn lều nam là 3 hoặc thậm chí là 4 người, có hơi chật chội nhưng trên mặt ai nấu cũng vui vẻ cả, mọi người hùng sức dựng lều, cô và Mạch Doãn phân chung một lều.
Nam Chính bên phía xa nhìn mọi người làm cũng chỉ lẳng lặng dời mắt nhìn cô mà vào giúp 1 tay dựng lều.
Dựng trại đến hơn 11 giờ, cũng đến lúc ăn cơm trưa,vì phía dưới núi là khu du lịch sinh thái nên người ta cũng rất tận tụy giao cơm lên cho mỗi lớp.
Trại được cắm dưới bóng râm, phong thủy vô cùng tốt, trên núi gió mát, còn có thể hít thở không khí trong lành, hòa mình với thiên nhiên, còn có thể ngắm cảnh đẹp từ trên cao, làm cho Tịch Hân Nghiên vô cùng thích.
Mọi người ăn cơm trưa, sau đóa là thời gian nghỉ ngơi hoạt động tự do, nơi đây được người ta trông nom kỹ càng, chỉ sợ núi cao và đi lạc chứ không hề có nguy hiểm, vì vậy ai nấy đều yêu cầu mang theo điện thoại để tiện liên lạc và không đi riêng lẻ, tuân thủ được bao nhiêu đó thì có thể hoạt động tự do đi tham quan, buổi chiều là thời gian của sinh hoạt chung, mọi người tụ tập lại chơi trò chơi.
Mạch Doãn và cô cũng đi dạo, hai người thích chí sờ đông sờ tây, phải nói Tịch Hân Nghiên kiếp trước tuy lớn nhưng là lần đầu được tiếp xúc với cảnh quan như thế này cơ mà.
Không khí gió trong lành thổi một làn hương hoa dịu nhẹ không biết tên thoang thoảng bay vào chóp mũi, Tịch Hân Nghiên hít vài cái, cảm thấy cả người đều thư thái, Sáng giờ không có nam chính quấy rầy, tâm trạng của cô vô cùng tốt, sau này nhất định cô cũng phải đi cùng Tịch Húc Sâm lên núi thưởng thức giống như thế này mới được.
Phía trên núi Tịch Hân Nghiên đang hưởng gió thiên nhiên, phía dưới khu sinh thái nghỉ dưỡng, Tịch Húc Sâm cũng vừa tới nơi, anh đến nhận phòng.
Sáng nay chở cô đến trường tập họp xong, anh cũng về nhà ôm con mèo đi đến gửi ở tiệm thú cưng, sau đó cũng tranh thủ xách vali chạy đến đây, tuy cô và anh cách nhau một người trên núi và một người dưới núi, như thế làm cho anh không đủ thõa mãn nhưng có còn hơn không.
Tịch Húc Sâm nhan sắc thượng thừa, đi đâu cũng có người ngoái nhìn, anh vừa bước vào sảnh, lại vang lên một trận kinh hô, Tịch Húc Sâm cũng không để tâm mấy, đi đến nhận lấy thẻ phòng rồi mặt lạnh te khuất bóng sau cửa thăng máy, người có khả năng ảnh hưởng đến anh chỉ có một thôi, người này còn đang ở trên Núi, những người khác anh không hề bận tâm.
Nam thần đi rồi, đại sảnh vẫn còn một mảnh xôn xao, người này truyền tai người kia, thành ra sáng nay quản lý ai nấy cũng biết có một vị khách rất là đẹp trai đến chỗ của bọn họ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...