Thành phố Sydney, tiểu bang New South Wales, Australia.
Dương Quốc Thành xoay xoay chiếc bút trong tay, chờ đợi cuộc điện thoại đã hẹn trước.
Đàn em của hắn đứng im bên cạnh, không hề lên tiếng.
Cuộc điện thoại này, hắn đã chờ gần ba mươi phút.
Cuối cùng tiếng chuông điện thoại cũng vang lên trong sự mong chờ của Dương Quốc Thành.
Áp lực nặng nề tản đi, đàn em đứng cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Andrey, anh muộn ba mươi phút.” Giọng nói trầm thấp đều đều, đơn giản trần thuật lại sự thật.
“Đừng quá cứng nhắc như vậy.” Âm thanh từ đầu dây bên kia lẫn không ít tạp âm: “Tôi đang kiểm tra lại tình trạng của bé con.”
Không đợi Dương Quốc Thành mở miệng hỏi, Andrey đã nói ngay: “Tình trạng tạm thời ổn định, nhưng muốn hoàn toàn khỏi bệnh, vẫn phải đặt hi vọng bằng ghép tế bào gốc từ cuống rốn.
Có điều… bệnh viện nơi bé con được sinh ra không lưu trữ cuống rốn.
Cậu biết rồi đấy… nên tranh thủ lúc bé con còn ổn định, sinh thêm một đứa nữa.”
Ghép tế bào gốc từ người có quan hệ huyết thống sẽ có tỷ lệ tương thích cao hơn.
Tốt nhất là anh chị em cùng cha cùng mẹ.
“Vậy à? Tôi…” Dương Quốc Thành cảm thấy hơi đau đầu, hắn chợt nhớ tới một chuyện: “Trong thời gian mang thai, có cách nào để kiểm tra ADN không?”
“Đương nhiên có thể.
Chọc dò ối, sinh thiết gai nhau, hoặc là phân tích máu tĩnh mạch của mẹ… có rất nhiều cách.” Nhắc đến vấn đề chuyên ngành, Andrey luôn đưa ra câu trả lời rất nhanh chóng.
Giọng điệu Dương Quốc Thành nhẹ nhõm hơn hẳn: “Được rồi, một thời gian nữa tôi sẽ đưa một người tới chỗ anh.
Tôi muốn xác định huyết thống của đứa con trong bụng cô ta.” Lại quay sang nhìn đàn em đang đứng bên cạnh: “Sắp xếp cho Hà Thu Hoài bí mật tới đó kiểm tra, đừng để cô ta nhìn ra sơ hở gì.”
Hắn luôn cảm thấy sự xuất hiện của cái thai trong bụng Hà Thu Hoài quá trùng hợp.
Tất nhiên không thể loại trừ khả năng là hắn quá đa nghi.
Nếu đó thật sự là con của hắn, thì việc ghép tế bào gốc cho bé Bông có thêm một phần cơ hội.
Còn nếu không phải… nhà họ Hà nên chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận lửa giận của hắn.
“Cậu lại có thêm một thiên thần nhỏ nữa sao?” Andrey cười trêu chọc: “Đứa nhỏ của cậu nhất định sẽ rất đáng yêu.”
Lúc này, Minh Tuệ đang kiễng chân nhìn qua mắt mèo, và suy nghĩ xem có nên mở cửa hay không.
Sau gần một phút do dự, cô đưa tay vặn chốt cửa.
Cánh cửa mở ra từ bên trong, cô gái tóc ngắn nghiêng người lách qua, tay không quên kéo chiếc valy dán đầy sticker.
“Hi chị gái xinh đẹp, chị cứ gọi em là Linh Nhi cũng được.
Từ bây giờ em sẽ ở chung chăm sóc cho chị.” Cô gái cúi gập người một góc chín mươi độ: “Xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Minh Tuệ mở to hai mắt, còn chưa thôi kinh ngạc.
Trong đôi mắt nâu của cô là hai dấu chấm hỏi lớn.
Cô chưa từng thuê người giúp việc.
Vả lại, hiện tại cô chỉ ở có một mình, hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân.
Cô gái này là ai gọi đến mới được chứ?
Dường như đọc được thắc mắc trong ánh mắt của Minh Tuệ, cô gái tên Linh Nhi đứng thẳng người lại, thân thiết nắm lấy tay cô: “Chị là chị Tuệ đúng không? Chị xinh đẹp thế này, chắc chắn em không nhận lầm được! Là bác Linh bảo em tới đây, chị cứ coi em là người giúp việc là được rồi.”
Vừa nói, cô gái vừa chớp chớp đôi mắt, rất có dáng vẻ “tùy tiện sai bảo”.
Lời cô ấy nói ra càng khiến Minh Tuệ sửng sốt hơn: “Mẹ chị bảo em đến sao? Bà không nói gì với chị cả, còn nữa, sao bà lại đột nhiên thuê người giúp việc…”
“Em không biết.” Linh Nhi ráo hoảnh đáp: “Em chỉ biết nhận lệnh làm việc thôi.
Bác ấy bảo em tới chăm sóc chị, nên em sẽ ở đây để chăm sóc chị.
Ai da, gần trưa rồi, chị muốn em quét dọn nhà cửa hay là nấu cơm trước đây?”
Làn váy xanh đậm tung tẩy theo từng bước chân của Linh Nhi.
Cô gái trẻ tự nhiên như nhà mình, không đợi Minh Tuệ đồng ý đã đi thẳng vào bếp, bắt tay vào xào xào nấu nấu.
Linh Nhi là một người dễ gần, rất nhanh đã có thể hòa hợp được với Minh Tuệ.
Qua một ngày chung sống, Minh Tuệ cũng dần thích ứng với việc trong nhà có thêm một người giúp việc kì lạ.
Màn đêm yên tĩnh bao bọc quanh thành phố.
Gió lạnh thốc qua cửa sổ, đánh thức người đang say giấc.
Minh Tuệ rùng mình, ngồi dậy, tiện tay vặn lớn đèn ngủ ở đầu giường.
Ánh sáng màu cam dìu dịu soi tỏ mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Cô vươn tay dụi đôi mắt kèm nhèm chưa tỉnh ngủ, nhìn về phía cửa sổ.
Trước khi đi ngủ, cô có thói quen đóng kín cửa sổ.
Nhưng lúc này, hai cánh cửa sổ lại mở tung ra, rèm cửa xám nhạt phất phơ trong gió, tạo ra bóng đen kì dị.
“Đào Minh Tuệ?” Giọng nam khô khốc, không hề có chút cảm xúc vang lên trong màn đêm lạnh lẽo, khiến Minh Tuệ cứng người lại.
Không biết từ bao giờ, một người đàn ông cao lớn đã xuất hiện trong phòng ngủ, ngay cạnh giường của cô.
Vết sẹo dài trên mặt, giữa không gian tranh tối tranh sáng càng có vẻ dọa người.
Bàn tay đầy vết chai của gã lăm lăm khẩu súng, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Minh Tuệ.
Minh Tuệ lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, trong giọng nói có chút không xác định: “Triệu Phong? Chúng ta không thù không oán, sao anh lại… muốn gϊếŧ tôi?”
Kì thực, trong một giây khi Triệu Phong xuất hiện, chĩa súng vào mình, cô đã nhận ra gã tới đây vì ai.
Người đàn ông này sống vì Hà Thu Hoài, chết vì Hà Thu Hoài, gϊếŧ người, có lẽ cũng là vì tiểu thư của gã.
“Cô biết tôi?” Vết sẹo trên mặt Triệu Phong giật giật: “Nếu đã biết tôi, cô cũng nên biết bản thân không còn cơ hội sống.”
Hai mắt Minh Tuệ mở to, nhìn thẳng vào họng súng trong tay Triệu Phong.
Đầu óc cô trống rỗng, không còn suy nghĩ được điều gì, cũng không còn biết bản thân nên làm gì.
Cô chỉ là một người bình thường, hoàn toàn không có năng lực đối phó với khẩu súng trong tay Triệu Phong.
Triệu Phong hơi nheo mắt, điều chỉnh vị trí ngắm bắn của khẩu súng.
Mục tiêu ở khoảng cách gần thế này, với kĩ năng của gã, gần như một trăm phần trăm mục tiêu sẽ bị hạ gục.
Phần trăm ít ỏi mục tiêu có thể sống sót, nằm ở khả năng có người kịp thời ứng cứu.
“Đoàng!”
Triệu Phong đã bóp cò.
Minh Tuệ nhắm tịt hai mắt, tim như ngừng đập, chờ đợi cái chết đang đến gần.
Nhưng sau khi tiếng súng vang lên, cô vẫn không cảm nhận được cảm giác đau đớn khi viên đạn găm vào da thịt.
Cô hé mắt, cảnh tượng trước mặt lại càng khiến người giật mình.
“Tiểu thư, chị mau đi đi! Tên sát thủ này để em đối phó!” Linh Nhi sốt sắng.
Cô gái trẻ đứng chắn trước mặt Minh Tuệ, đôi mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông vừa lĩnh trọn một cú đá, đang lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất.
Khẩu súng ngắn nằm lăn lóc ở khoảng cách không xa cả ba người.
Lực đá không nhẹ.
Triệu Phong cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị đảo lộn.
Gã liếc mắt nhìn khẩu súng, suy tính khả năng thoát khỏi kìm kẹp của cô vệ sĩ kia, hoàn thành mục tiêu của đêm nay.
Minh Tuệ hít một hơi thật sâu, nhanh chóng xuống khỏi giường.
Nhưng cô không nhanh chóng chạy đi như lời của Linh Nhi, mà đi hai ba bước, sau đó cúi đầu nhặt khẩu súng trên mặt đất.
Bàn tay cô run rẩy, lòng bàn tay ướt nhượt mồ hôi, nhưng động tác lại vô cùng dứt khoát.
Cô cầm súng, chĩa thẳng xuống đầu Triệu Phong..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...