Trong điện thoại vang lên tiếng “tút… tút…” liên hồi, người đàn ông ở đầu dây bên kia đã gác máy.
Hà Thu Hoài bực bội ném mạnh điện thoại về phía trước, cửa kính “rắc” một cái nứt ra.
Điện thoại rơi xuống nền nhà, phát ra âm thanh chói tai.
Một người đàn ông nghe tiếng động vội vàng chạy vào, nhìn thấy tình cảnh trong phòng thì thở dài một hơi: “Tiểu thư, đừng kích động.”
Người vừa bước vào trên mặt có một vết sẹo dài, khiến khuôn mặt khá tuấn tú có thêm một phần dữ tợn.
Tóc mai lòa xòa, áo choàng che kín toàn thân từ trên xuống dưới, vừa nhìn đã thấy là một người tương đối khép mình.
Hà Thu Hoài không mấy quan tâm tới sự tồn tại của người đó.
Cô ta nhặt điện thoại lên, tiếp tục hướng về phía cửa kính mà ném, như muốn phát tiết tâm tình bất mãn.
“Tiểu thư, cẩn thận kẻo tự làm mình bị thương.” Người đàn ông tiến lên vài bước, ngăn bàn tay của Hà Thu Hoài lại khi cô ta định nhặt điện thoại lên ném lần thứ ba.
“Điện thoại hỏng hay cửa kính hỏng đều có thể sửa lại được, nhưng bàn tay của tiểu thư thì không.”
“Anh thì biết cái quái gì chứ!” Hà Thu Hoài bực bội hét lên.
Cô ta cố chấp nhặt điện thoại, nhưng thay vì ném về phía cửa kính đã nứt vỡ, cô ta lại thẳng tay ném lên đầu người đàn ông.
Người đó không hề tránh, để cô ta tùy ý ném.
“Anh bị điên à? Tại sao không tránh?”
Thái độ không tránh không né của gã càng làm cho Hà Thu Hoài bực bội hơn.
Cô ta mím môi, cũng không đưa tay nhận lấy điện thoại từ tay gã.
“Đồ vô dụng!” Hà Thu Hoài gào lên: “Anh đúng là đồ vô dụng, còn ngu ngốc hơn cả heo nữa! Tôi bảo anh kiếm cớ dụ Nguyễn Hoàng Quân tới DG, anh cũng chỉ biết máy móc dụ anh ta đến thôi sao? Anh ta không nhận ra ả đàn bà kia chính là Đào Minh Tuệ, anh cũng không biết đường tìm cách tiết lộ à?”
Người đàn ông cúi đầu, tóc mái lòa xòa che khuất gương mặt tối tăm, càng khó vẻ âm u khó gần.
Hồi lâu sau, đợi Hà Thu Hoài mắng chán chê, gã mới cất giọng đều đều:
“Là lỗi của tôi.
Nhưng tiểu thư đừng giận, có hại cho sức khỏe.
Dù sao thì tiểu thư cũng mới là vị hôn thê của Dương Quốc Thành.”
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới chuyện này, Hà Thu Hoài lại càng bực bội.
Cô ta cảm thấy chuyện giữa Dương Quốc Thành và cô thư kí kia đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Nhất là ngày hôm nay, khi hắn ngang nhiên dẫn cả cô thư kí đó lẫn hai đứa con hoang kia về nhà.
“Anh còn dám nói nữa à? Tôi mới là vị hôn thê của anh ấy, nhưng tôi còn chưa từng được bước chân tới cửa ngôi nhà đó… Vậy mà hôm nay anh ấy lại để cho cô ta vào, còn cho cả hai đứa con hoang kia vào nhà nữa.”
Cô ta càng nói lại càng bực bội.
Rốt cuộc thì một bà cô xấu xí mang theo hai đứa con hoang không có bố thu hút ánh nhìn của người khác ở điểm nào chứ? Tại sao Dương Quốc Thành lại chú ý đến loại người như vậy?
Cô ta chợt nghĩ tới… Chẳng lẽ là vì thằng oắt con rất giống Dương Quốc Thành kia? Thằng nhóc đó khiến hắn cảm thấy yêu thích, nên yêu ai yêu cả đường đi, chú ý luôn cả mẹ nó.
Nhất định chỉ có thể là vì vậy.
“Phong, anh nói xem… Nếu anh ấy thích trẻ con như vậy, thì khi tôi mang thai, anh ấy sẽ không thể rời bỏ tôi đúng không?”
Phong gật đầu, tiểu thư nói như thế nào thì cứ cho là như thế.
Dù sao thì tiểu thư của gã cũng không bao giờ sai, gã chỉ cần làm đúng theo lời của tiểu thư là đủ rồi.
Hà Thu Hoài phất phất tay, ra hiệu cho Phong đi ra ngoài.
Cô ta cần phải suy nghĩ cách để nhanh chóng mang thai.
Thời gian gần đây Dương Quốc Thành hơi lạnh nhạt chuyện chăn gối, không chỉ với cô ta, mà còn không “hẹn hò” cả với mấy cô nàng khác.
Muốn mang thai không phải chuyện đơn giản.
Ánh mắt cô ta chợt lóe lên, nhìn vào bóng lưng của Phong, như có điều suy nghĩ.
Ngày cuối cùng làm việc ở trụ sở chính của tập đoàn DG, Minh Tuệ cảm thấy có chút không nỡ rời xa.
Qua ngày hôm nay, cô sẽ không phải ăn mặc giống như một bà thím nữa, đáng ra cô phải vui mới đúng.
Nhưng không hiểu sao, cô lại thấy hơi buồn.
Cô cũng không biết, mình không nỡ rời xa nơi làm việc quen thuộc, hay là không nỡ rời xa người đàn ông đó.
Cô đi từng bước trên con đường quen thuộc trở về nhà, chưa kịp lấy chìa khóa trong túi, đã thấy cánh cửa nhà hé mở.
Bên trong vọng ra giọng nói của một người phụ nữ đã luống tuổi, một chất giọng cô chưa từng nghe thấy.
“Con có trách thì hãy trách bác đi.
Là bác có lỗi với con! Nhà họ Trần có lỗi với con! Nhưng Trần Quyết không có lỗi, năm đó bỏ rơi hai mẹ con con là bị bác ép buộc… Nó không hề biết con đã có con…”
Ngay sau đó là giọng nói quen thuộc của mẹ cô: “Bác đừng nói nữa.
Con gái cháu là con gái cháu, chỉ là con gái của cháu mà thôi.
Con bé không liên quan gì tới nhà họ Trần của bác, càng không liên quan tới Trần Quyết.”
Minh Tuệ hít sâu một hơi, cô rón rén bước tới gần, hé mắt nhìn vào bên trong.
Người phụ nữ kia phải đáng tuổi bà ngoại cô, nhưng bảo dưỡng rất tốt, toàn thân trên dưới đều là đồ hiệu.
Vừa nhìn đã biết quen sống trong sung sướng.
Có thể nói là đối lập hoàn toàn với người mẹ quanh năm vất vả của cô.
Người phụ nữ vẫn cất giọng ôn tồn: “Con phải nghĩ cho tương lai của đứa nhỏ chứ.
Đừng để thù hằn cá nhân của mình ảnh hưởng tới tương lai của bọn trẻ… Con cháu nhà họ Trần lưu lạc bên ngoài, bác cũng xót lắm…”
“Đủ rồi!” Mẹ của Minh Tuệ mất kiên nhẫn gắt lên: “Mời bác đi về cho.
Nhà chúng tôi cũ nát, không tiếp đãi nổi phu nhân nhà quyền quý như bác.”
Trong cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ dường như đang hé lộ chân tướng câu chuyện nào đó.
Minh Tuệ nhíu chặt đôi lông mày, bất tri bất giác tiến thêm một bước.
Cô không ngờ, phía trước lại có một cục đá nhỏ, khiến cô hơi trượt chân, phải vịn vào cánh cửa mới có thể ổn định lại thân thể.
Hai người phụ nữ bên trong đồng loạt nhìn ra ngoài.
Người lạ mặt kia nhìn thấy cô, hai tròng mắt già nua liền sáng lên, bước liên tiếp vài bước về phía cửa ra vào.
“Cháu là Minh Tuệ đúng không? Càng lớn càng xinh đẹp, đúng là con cháu của nhà họ Trần chúng ta… Bà là bà nội của cháu đây, mau gọi bà nội đi.”
Minh Tuệ đưa đôi mắt chứa đầy thắc mắc nhìn về phía mẹ của mình, lại thấy bà nhíu mày kéo tay cô thẳng vào trong.
Sau đó hướng về phía bà lão kia, lắc đầu, thái độ vô cùng dứt khoát.
“Bác nhầm rồi.
Con bé không có liên quan gì đến nhà họ Trần của bác cả, mời bác về cho.”
Bà lão bên kia thở dài một hơi, bỏ lại một câu “Bác sẽ còn quay lại”, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Trong một giây khi xoay người rời đi, dường như bóng dáng của bà lão đã già đi cả chục tuổi.
Minh Tuệ mím môi, đóng lại cánh cửa, sau đó quay đầu lại, đã thấy mẹ của mình ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt thất thần như đang nghĩ về chuyện gì đó.
Cô không đành lòng cắt ngang dòng suy nghĩ của mẹ, nhưng cũng không nhịn được mà hỏi: “Mẹ, những lời mà bà ấy nói… Người đàn ông tên Trần Quyết đó… có phải là bố của con không?”
“Tuệ à…” Mẹ cô kéo tay con gái ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mượt của con gái, thở dài: “Bao nhiêu năm qua, con có trách mẹ hay không? Có trách mẹ không cho con một gia đình hoàn chỉnh hay không?”
Minh Tuệ mím môi, nhìn thẳng vào mắt của mẹ mình.
Trong mắt của bà là sự cô đơn, sự áy náy, sự đau lòng, tất cả hòa lẫn vào nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...