“Cạch” một tiếng, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc DG đóng lại.
Dương Quốc Thành thở dài một hơi, đôi mắt lại không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào đơn xin điều chuyển công tác của Minh Tuệ.
Ban nãy, sự xuất hiện của Quân làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người, hắn còn chưa kịp hỏi ra lý do thực sự khiến cô định chuyển đi.
Ngẫm nghĩ một hồi, hắn đứng dậy khỏi ghế, cầm theo tờ đơn xin điều chuyển công tác, ra khỏi phòng làm việc.
Trực giác của hắn mách bảo, chuyện này có liên quan đến Hà Thu Hoài.
“Anh… Sao anh lại tới đây?” Hà Thu Hoài rất bất ngờ khi người đàn ông đẩy cửa bước vào, lắp ba lắp bắp hỏi.
Dương Quốc Thành đặt tờ đơn lên bàn.
“Thư kí của anh, Đào Minh Tuệ muốn chuyển đến chi nhánh, em có biết chuyện này hay không?”
“Em…” Hà Thu Hoài né tránh ánh mắt hắn, có chút chột dạ, nhưng rất nhanh đã giả vờ bình tĩnh lại, gượng cười đáp: “Vậy sao? Anh cũng biết là em đang bàn giao công việc rồi… chuyện này… em không rõ lắm…”
Dương Quốc Thành lại hơi nhíu mày.
Biểu hiện kì lạ của Hà Thu Hoài, hắn đã thu hết vào tầm mắt.
Nếu như ban nãy chỉ nghi ngờ một chút, thì lúc này hắn đã khẳng định.
Nhất định việc Minh Tuệ đột ngột xin điều chuyển công tác có liên quan tới vị hôn thê này của hắn.
Có lẽ là do những lời đồn trong nội bộ tổng công ty mà cô ta đã nhắc tới mấy ngày trước.
“Vậy sao?” Hắn cười như không cười, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt Hà Thu Hoài.
Không ngoài dự liệu, cô ta lại lần nữa né tránh ánh mắt của hắn.
“Đương… đương nhiên rồi.
Cô ấy quyết định thế nào, làm sao em biết được chứ.
Thế nhưng… hình như mấy ngày trước em có nghe thấy cô ấy tha công việc này quá vất vả, cô ấy lại còn có hai đứa con cần chăm sóc nữa… Hay là chúng ta đừng giảm lương của cô ấy có được không anh? Xem như chuyển cô ấy sang chi nhánh để đào tạo, một thời gian sau chuyển về là được.”
Nói xong, lại thấp thỏm nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông đối diện.
Rõ ràng là quan hệ vợ chồng chưa cưới, vốn dĩ phải thân mật hơn bất kì ai, nhưng những lúc thế này, đối diện với Dương Quốc Thành, cô ta lại hơi chột dạ và sợ hãi.
Dương Quốc Thành lắc đầu, khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc, giọng nói cũng đều đều: “Theo quy định của DG thì không thể làm như vậy.”
Hà Thu Hoài cúi đầu.
“Vậy thì đành phải…”
“Nhưng không phải là không có cách khác.” Dương Quốc Thành hơi mỉm cười: “Điều chuyển cô ấy tới công ty truyền thông Đông A đi.
Đó cũng là công ty con trực thuộc tập đoàn DG.”
Mặt mũi Hà Thu Hoài chợt biến sắc.
Điều chuyển tới truyền thông Đông A thì khác gì không điều chuyển, trụ sở công ty đó cách trụ sở chính tập đoàn có bao xa đâu chứ.
Cô ta định mở miệng phản bác, nhưng chưa kịp nói gì, người đàn ông kia đã quay người đi ra khỏi phòng làm việc của cô ta.
Ở DG, quyết định của tổng giám đốc chính là quyết định cuối cùng của tập đoàn.
Cô ta suýt nữa quên mất chuyện này, phạm phải tối kị trong công việc.
Mỗi người ôm một tâm tình khác nhau, tới khi kết thúc một ngày làm việc.
Minh Tuệ lê bước chân mệt mỏi vào trong nhà, đá đôi giày cao gót sang một bên, sau đó tùy tiện kéo khóa lưng của váy, định cởi luôn cả dây áo trong.
Hôm nay cô nhờ Luận – chàng trai trong friendzone đón hai đứa nhỏ, chắc giờ này vẫn chưa về.
Vừa suy nghĩ mông lung vừa cởi đồ, cô không hề để ý tới sự tồn tại của một người đàn ông trong phòng khách.
Dương Quốc Thành nhìn chằm chằm vào tấm lưng trần của người phụ nữ, trong đầu liên tưởng tới không ít hình ảnh giới hạn độ tuổi.
Hắn chậc lưỡi nói một câu:
“Cô đúng là… không có chút cảnh giác nào cả.
Nếu người ở trong phòng không phải tôi mà là mấy tên lưu manh, cô đã bị làm thịt từ lâu rồi.”
Minh Tuệ giật mình quay người, phát hiện sự tồn tại của hắn, lập tức co rúm người lại, hai bàn tay giữ chặt làn váy đang chuẩn bị rời khỏi người.
Cô lùi về sau hai ba bước, mặt đỏ bừng hỏi:
“Anh… sao anh lại ở trong nhà tôi?”
Người đàn ông điềm nhiên nghiêng người sang một bên, chống cằm đáp: “Tôi đưa hai đứa nhỏ nhà cô về, cô không cảm ơn tôi thì thôi, còn dùng ánh mắt đó để nhìn tôi à?”
Rõ ràng là ánh mắt khi đối diện với yêu râu xanh.
Thì ra là như vậy.
Minh Tuệ thở hắt ra một hơi:
“Vậy thì cảm ơn anh… Nhưng mà… anh nhắm mắt lại đi, tôi muốn thay đồ.”
“Được rồi.” Dương Quốc Thành bất đắc dĩ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.
Tới khi hắn mở mắt ra, Minh Tuệ đã mặc một bộ đồ ở nhà hết sức bình thường.
Sắc đỏ trên khuôn mặt cũng sớm rút đi.
Cô chợt nhớ tới hai đứa nhỏ.
“Quên mất, con tôi đâu rồi?”
Dương Quốc Thành chợt bật cười.
Người mẹ này cũng thật là đãng trí, tới tận bây giờ mới nhớ đến hai đứa nhỏ.
Hắn ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho cô tiến lại gần, sau đó nhẹ giọng nói: “Nói nhỏ thôi, hai đứa đang ngủ.”
Minh Tuệ rón rén mở cửa phòng, xác nhận hai đứa nhỏ đúng là đang ngủ, mới mỉm cười.
Quay ra, lại thấy người đàn ông kia đang vô cùng tự nhiên cởi đồ trong nhà mình.
“Anh làm cái quái gì vậy?” Cô vô thức cất cao giọng.
Dương Quốc Thành tiện tay rút khăn tắm treo trên giá, vắt ngang qua cổ: “Suỵt...!nói nhỏ thôi...!Tôi cất công đưa con cô về tận nhà, còn hát ru cho chúng ngủ, cả người đầy mồ hôi.
Muốn mượn phòng tắm để tắm qua một chút… chẳng lẽ cô keo kiệt đến thế à?”
Lý lẽ này đúng là không chê vào đâu được.
Minh Tuệ nhất thời không nghĩ ra được lời nào để phản bác.
Không ngờ, đối phương được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nhướng mày với cô:
“Tôi đói rồi, phiền cô chủ nhà nấu cho tôi thứ gì đó để ăn nhé.”
“Ơ… tôi không…” Cô chưa kịp nói ra lời từ chối, thì cửa phòng tắm đã đóng lại trước mặt.
Đành thở dài một hơi, mở tủ lạnh nấu cho hắn một bát mì trứng cà chua đơn giản.
Một quả trứng vàng ươm, cà chua đỏ chót, thêm hành lá xanh mơn mởn, trông cũng khá ngon mắt.
Ít nhất là, đủ để đánh thức cảm giác thèm ăn của một người quen ăn sơn hào hải vị như Dương Quốc Thành.
Ra khỏi phòng tắm, hắn cũng rất ngạc nhiên khi thấy cô bày sẵn bát mì ra bàn.
Vốn chỉ tùy tiện trêu đùa một câu, không ngờ cô lại làm thật.
“Mùi cũng thơm đấy, không ngờ trông cô ngốc ngốc như vậy mà nấu ăn cũng được phết.” Hắn tùy tiện kéo ghế ra, ngồi xuống gắp một đũa mì lên nếm thử.
“Rất ngon, cô có muốn ăn thử hay không?”
Minh Tuệ lắc đầu, lại thấy hắn đã gắp một sợi mì, quấn vào đầu đũa, đưa ra trước mặt cô: “Tự nếm thử, sau đó đánh giá tay nghề của chính mình đi.”
Cô vô thức mở miệng, ngậm lấy đầu đũa, sau đó nhai nuốt đũa mì.
Vị giác chưa kịp cảm nhận được điều gì, đã thấy người đàn ông đáng ghét kia nhổm dậy khỏi ghế, ghé sát vào tai mình thầm thì:
“Bị mặn rồi.”
Chỉ một bát mì trứng cà chua vô cùng đơn giản cũng có thể nấu thành vị mặn chát.
Minh Tuệ ngượng chín mặt.
Sau khi trêu chọc cô, người đối diện lại cúi đầu, mặt không đổi sắc từng đũa từng đũa ăn hết bát mì, đến cả nước cũng không chừa lại.
Vừa rồi hắn chưa nói hết.
Bát mì này đã bị nêm gia vị quá tay, nhưng hắn ăn vào miệng lại chỉ thấy dư vị ngọt ngào, chính là vị ngọt ngào và ấm áp của gia đình đã lâu hắn không cảm nhận được.
Ngọt đến mức hòa tan cả trái tim..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...