Nghĩ nghĩ một chút, hắn lại nói: “Không xin lỗi anh cũng được… Nếu cậu ta đồng ý giúp đỡ con trai chúng ta trong công việc sau này, thì anh sẽ miễn cưỡng tha thứ cho cậu ta.” Hắn chỉ có một người con trai thiên tài chính là bé Gấu, đã định sẵn sau này sẽ trở thành người thừa kế duy nhất, đương nhiên phải giúp cậu nhóc xây dựng thế lực, trải sẵn con đường ngay từ bây giờ.
Minh Tuệ nhìn hắn bằng ánh mắt kì thị: “Anh nhiều giọng thật đấy! Kiểu gì cũng nói được!”
“Em dám nói chồng mình như vậy à?”
“Sao em không dám chứ?” Minh Tuệ bĩu môi: “Em còn nói anh mưu mô xảo quyệt nữa cơ.
Anh là kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn, mưu mô, xảo quyệt, không có tình người… Nhưng đó đều là lời đồn em nghe được trước khi gặp anh.
Sau này em mới biết, anh là người đàn ông dịu dàng và sống tình cảm nhất trên thế giới.”
Đúng lúc này, điện thoại trong túi áo của Dương Quốc Thành reo vang.
Hắn rút ra, nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, mỉm cười: “Mọi chuyện thế nào rồi?”
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, mà sắc mặt của hắn lại càng tốt hơn ban nãy.
Hắn vội vàng nói: “Được, mang tới đây cho tôi.” Giọng nói pha lẫn chút mong chờ hồi hộp.
Không lâu sau, hai người mang theo một chiếc valy lớn xuất hiện trước mặt Dương Quốc Thành và Minh Tuệ.
Họ rất nhanh nhẹn mở valy, lấy ra một chiếc váy cưới màu trắng tuyệt đẹp.
Trên váy đính rất nhiều ngọc trai.
Dương Quốc Thành nhìn chiếc váy, có vẻ rất hài lòng, lại càng hài lòng hơn khi thấy nét mặt rạng rỡ của Minh Tuệ.
“Em có thích không?” Hắn vươn tay, chạm nhẹ vào chất liệu mềm mại bồng xòe của chiếc váy: “Anh đã hứa với em, sẽ biến em thành cô dâu lộng lẫy và xinh đẹp nhất.” Chiếc váy cưới trước kia hắn chọn, toàn thế giới chỉ có một chiếc duy nhất, do chính tay nhà thiết kế nổi danh làm từ khâu thiết kế tới việc tỉ mỉ đính từng viên pha lê lên những bông hoa.
Nhưng sau cùng, hắn đã lựa chọn chiếc váy này để đưa tới trước mặt Minh Tuệ, vì ý nghĩa ẩn sau nó, và đương nhiên, cũng là vì nó rất đẹp.
“Đây là chiếc váy cưới mà anh đã nói? Đã xong rồi sao?” Minh Tuệ không tin vào mắt mình.
Cô gần như choáng ngợp trước sự xinh đẹp và lộng lẫy của chiếc váy cưới trước mặt.
Chỉ cần nhìn nó thôi, cô đã tưởng tượng ra được cảnh mình khoác nó lên người, đi giữa tiếng nhạc du dương trong hôn lễ, bên cạnh là người đàn ông mình yêu thương.
“Ngọc trai đính trên váy đẹp quá!”
Dương Quốc Thành rất vui vẻ, hắn mỉm cười nói với người bên cạnh: “Ngọc trai là do người dân trên đảo tự khai thác, là ngọc trai tự nhiên… Chiếc váy cưới này, là họ dành cả tấm lòng làm tặng chúng ta đấy.” Không xuất phát từ tay những người thợ lành nghề, hay những nhà thiết kế nổi tiếng, nhưng chiếc váy này chứa đựng tình yêu và sự chúc phúc của người dân trên đảo.
Dương Quốc Thành tin rằng, khi khoác lên mình chiếc váy cưới này, Minh Tuệ sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất trong ngày trọng đại.
Đứng một bên nãy giờ, Quỳnh chậc lưỡi: “Không ngờ em lại có một ông anh trai sến sẩm đến thế này!” Hướng về phía Minh Tuệ, cô bé trêu chọc: “Chị dâu nhớ giữ anh ấy chặt vào nhé, đừng để anh ấy mang cái sự sến sẩm này ra ngoài làm người khác buồn nôn.”
Quỳnh đã sớm quên béng mất chuyện trước kia mình từng một lòng muốn gả cho Dương Quốc Thành rồi.
Hiện tại cô bé thật lòng chúc phúc cho hắn và Minh Tuệ, mong hai người sống bên nhau hạnh phúc.
Dương Quốc Thành bật cười: “Em gái tốt của anh, không cần ghen tị với chị dâu em.
Anh thấy em nên nhân dịp trên đảo nhiều khách khứa tới dự hôn lễ, có nhiều chàng trai độc thân hoàng kim mà giải quyết chuyện chung thân đại sự của mình đi.”
Bị anh trai trêu lại, Quỳnh hướng ánh mắt cầu cứu về phía chị dâu.
Những tưởng sẽ nhận được sự bảo vệ, không ngờ Minh Tuệ lại cũng gật đầu, hùa theo Dương Quốc Thành: “Ừm, chị cũng thấy anh em nói đúng đấy.
Hiếm khi có dịp trên đảo đông vui như thế này, hay là em tranh thủ…”
“Hai người đừng có nói lung tung!” Quỳnh đỏ mặt, gắt lên.
Hai người đối diện biết điều không trêu chọc cô bé nữa.
Minh Tuệ cũng nghe theo lời mọi người, mặc thử váy cưới.
Không ngờ người dân trên đảo không phải những người thợ chuyên nghiệp, nhưng may váy cưới cũng rất sát số đo của cô, càng khiến cô cảm nhận được tình cảm của mọi người dành cho mình.
Sau khi thử xong váy cưới, mọi người cũng rời đi hết, chỉ còn hai người ở lại với nhau.
Minh Tuệ hít sâu một hơi, nói với Dương Quốc Thành: “Thành, em xin lỗi… nhưng em có chuyện muốn nói với anh…” Cô mím chặt môi, hơi bối rối: “Là một chuyện rất quan trọng, nhưng anh phải hứa với em, anh nhất định phải bình tĩnh, được không?”
Dương Quốc Thành bị thái độ trịnh trọng của cô làm cho hoang mang theo, gật đầu: “Được, anh hứa với em.”
Nhận được lời hứa hẹn của hắn, cô mới nắm tay hắn, kéo đi.
Trong lòng bàn tay cô rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, chứng tỏ hiện tại cô đang vô cùng căng thẳng.
Cô dắt tay hắn đi thẳng lên tầng hai, vào phòng nhỏ phía sau phòng của mẹ mình.
Trên chiếc nôi nhỏ dành cho trẻ sơ sinh, có một bé gái rất đáng yêu đang say ngủ.
Hai mắt nhắm nghiền, hàng mi cong vút, làn da mềm mại trắng như sữa, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.
Đường nét trên khuôn mặt bé có chút giống Minh Tuệ, lại có chút giống Dương Quốc Thành.
Dương Quốc Thành hơi hoang mang nhìn vợ: “Đây là… con nhà ai vậy? Đáng yêu quá!” Hắn không khỏi nghĩ tới, nếu đứa con nhỏ của hắn và Minh Tuệ vẫn còn, thì có lẽ cũng lớn chừng này rồi.
“Thành… Lúc trước anh bắt em phá thai, nhưng em không làm theo.
Anh có nhớ lần em bị tấn công không… Lần đó là em muốn đánh lừa những kẻ có dã tâm, nên mới tự đâm vào người mình, giả vờ bị kẻ khác tấn công.
Thực ra, bé con của chúng ta vẫn còn.” Minh Tuệ kể hết mọi chuyện cho Dương Quốc Thành: “Về sau, vì ca phẫu thuật của bé Bông, em đã quyết định… sinh non bé con.
Để bé con ở lại trong nước nuôi trong lồng ấp, còn em mang máu cuống rốn tới đây, cứu bé Bông.” Là một phương án nguy hiểm, đến giờ nghĩ lại cô vẫn còn không kìm được run rẩy sợ hãi.
Nhưng có lẽ, khi đó bản năng người mẹ đã thôi thúc, khiến cô nhanh chóng đưa ra quyết định.
Cô bắt buộc phải mạo hiểm, để cứu các con của cô.
Cô vừa nói, vừa len lén quan sát biểu cảm trên mặt của Dương Quốc Thành, sợ rằng hắn sẽ tức giận.
Không ngờ hắn không những không hề tức giận, còn ôm chặt lấy cô, nghẹn ngào: “Anh xin lỗi… xin lỗi vì đã không bảo vệ mẹ con em thật tốt… để em và các con phải trải qua nguy hiểm.” Chỉ nghe kể lại thôi, hắn đã thấy đau đớn tới không thở nổi.
Thật không tưởng tượng được, những ngày đó Minh Tuệ đã một mình vượt qua như thế nào.
May mà con của hai người vẫn còn, bình an vô sự tới với thế giới này.
Nếu không hắn sẽ không bao giờ tự tha thứ cho bản thân.
“Anh sẽ dùng cả đời này bù đắp cho bốn mẹ con em.” Hắn hứa hẹn.
Hắn rất ít khi thốt ra lời hứa, chỉ biết mỗi lần hứa hẹn, đều sẽ dùng tất cả những thứ mình có để thực hiện lời hứa.
Minh Tuệ nhìn thấy những giọt nước mắt rơm rớm trong mắt hắn thì mỉm cười, vươn tay lau sạch: “Không sao, đã qua cả rồi.
Từ bây giờ gia đình chúng ta sẽ chỉ có hạnh phúc mà thôi.
Em tin anh sẽ đem lại hạnh phúc cho em.” Cô đã đặt niềm tin vào người đàn ông này, trọn đời không thay đổi.
“Đây là món quà cưới tuyệt nhất anh nhận được.” Dương Quốc Thành run run đưa tay chạm nhẹ vào bàn tay bé xíu của bé con trong nôi: “Từ nay về sau chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau.
Anh sẽ dùng tất cả những gì mình có để đối xử tốt với mẹ con em.
Anh hứa.”
Minh Tuệ cũng vươn tay, đặt lên tay hắn.
Ba bàn tay lớn nhỏ khác nhau đặt cạnh nhau, trông hài hòa đến lạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...