Nói hết những lời cần nói với Quân, Minh Tuệ để không gian riêng cho anh tự mình suy nghĩ, quay lại hướng về phía phòng bệnh của bé Bông.
“Thím.” Mimi đúng lúc xuất hiện phía sau, vươn tay vỗ vỗ vai cô: “Chú gọi điện cho thím này.” Là điện thoại của Minh Tuệ, vừa rồi cô ra ngoài gặp Quân không cầm theo, thật không ngờ Dương Quốc Thành lại gọi tới đúng lúc này.
Minh Tuệ đón lấy điện thoại từ tay cô bé, kề sát bên tai: “Anh…” Có vô vàn lời muốn nói, vậy mà lại không biết nói gì, một lúc lâu sau cô mới ngập ngừng: “Mọi chuyện… vẫn ổn chứ?”
Vừa rồi cô chỉ nghe Mimi nói sơ qua, rằng Dương Quốc Thành và người của hắn đã tìm được dấu vết chứng minh cả ba người rơi xuống vách núi đều còn sống.
Tình hình cụ thể, cô vẫn chưa biết gì cả.
“Thằng bé đã an toàn rồi, em đừng lo.” Vẫn là ba chữ “em đừng lo”, gần đây, mọi người đều nói với Minh Tuệ ba chữ này: “Con trai chúng ra luôn rất thông minh.
Tôi tìm thấy rất nhiều kí hiệu thằng bé cố tình để lại dọc đường, đang đuổi theo.” Rồi, vừa khẳng định với người phụ nữ mình yêu, lại vừa như khẳng định với chính mình, hắn nói: “Sẽ sớm có kết quả thôi.”
Cuối cùng, Minh Tuệ cũng được nghe một tin tức thực sự tốt.
Cô thở phào: “Vậy thì tốt quá!”
Dương Quốc Thành cũng cảm thấy rất tốt.
Từ giọng nói của hắn, cô có thể cảm nhận được điều đó.
“Em… Thành… Em xin lỗi, về những lời em đã nói khi ở trên núi.
Do em quá kích động, quá lo lắng cho con trai, nên… Nhưng em không hối hận khi gặp lại anh, cũng không hề hối hận khi ở bên anh…”
Cô nói chuyện quá gấp gáp, khiến Dương Quốc Thành không nhịn được cắt ngang, lựa lời an ủi: “Không sao, tôi hiểu mà, tôi hiểu được tâm trạng của em lúc đó.” Không có một người mẹ nào có thể giữ bình tĩnh khi tận mắt chứng kiến con trai mình bị rơi xuống vách núi cả: “Mọi chuyện rồi sẽ qua.
Sau này tôi sẽ không để cho em phải đau lòng nữa, chúng ta, tôi, em và cả các con, sẽ có tương lai tốt đẹp bên nhau.”
“Em xin lỗi…”
“Đừng có luôn miệng xin lỗi như vậy.
Nếu em thật sự thấy có lỗi với tôi, thì sau khi con trai trở về, em có thể dùng hành động để chứng minh.” Dương Quốc Thành đột ngột nói đùa: “Xin lỗi… không thể chỉ nói miệng được đâu.”
“Anh đừng nói linh tinh!” Minh Tuệ đỏ mặt, vội vàng ngắt lời hắn.
Ngay lập tức, hắn quay lại với giọng điệu nghiêm tục, như thể người đùa giỡn lưu manh vừa rồi không phải là hắn vậy: “Tuệ à, tôi rất vui, thật đấy.
Con trai chúng ta sắp trở về, con gái cũng sẽ được cứu.
Sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, không bao giờ rời xa nữa.” Cho dù đi tới nơi nào, hắn cũng nhất định sẽ ở bên mẹ con cô.
Minh Tuệ mím môi, kìm nén tiếng khóc suýt nữa bật ra.
Cô cảm thấy hôm nay mình đặc biệt dễ xúc động, ban nãy đã vì mấy bức tượng khắc gỗ nho nhỏ mà khóc không ra hình tượng nữa rồi.
Giờ lại bị mấy lời nói của hắn chọc cho cảm động suýt khóc.
Cô chuyển sang chủ đề khác: “Andrey nói ngày mai sẽ phẫu thuật cho bé Bông, anh có về được không?”
“Tôi… chưa dám hứa trước.” Dương Quốc Thành thở dài: “Nếu ngày mai có tin tức gì đó của bé Gấu, tôi sẽ phải đi ngay lập tức.
Không sao, tôi nghĩ bé Bông có em ở bên là được rồi.
Chỉ cần em luôn trấn tĩnh, luôn vui vẻ ở bên con bé, thì con gái chúng ta sẽ có được một nguồn năng lượng vô tận để chống chọi với bệnh tật.
Cả hai đứa đều là con của chúng ta, tôi không thể bỏ bé Gấu để về với bé Bông được, cho dù là ai cũng không thể xảy ra bất kì chuyện gì.”
“Được, vậy em sẽ ở bên con gái chúng ta.
Em và con sẽ đợi hai bố con anh trở về.”
Minh Tuệ cố gắng dằn xuống bất an trong lòng, hứa với Dương Quốc Thành sẽ kiên cường ở bên bé Bông, đợi hắn trở về.
Cô nhạy cảm nhận ra trong cuộc nói chuyện này, dường như hắn đang che giấu gì đó.
Nhưng hắn đã cố tình muốn giấu, cô cũng không thể cố chấp truy hỏi, đành phải vờ như không nhận ra điều gì cả.
Rất nhanh, một ngày mới đã đến.
Đây là một ngày rất quan trọng, vì bé Bông sẽ được phẫu thuật ghép tế bào gốc lần hai.
“Bé Bông của mẹ đừng sợ nhé, con là đứa nhỏ ngoan ngoãn và dũng cảm nhất! Mẹ sẽ ở ngoài này cổ vũ cho con!” Minh Tuệ hơi cúi người, nói với bé con đang nằm trên cáng, chuẩn bị được đẩy vào phòng mổ.
Bé Bông sắc mặt tái nhợt, nhìn mẹ chớp chớp mắt: “Nhưng mà mẹ ơi, bố con và anh Gấu vẫn chưa về sao?”
“Bố con và anh Gấu…” Minh Tuệ hơi ngập ngừng, không biết phải trả lời thế nào.
Mẹ cô ở bên cạnh đã nhíu mày: “Thật là… Con gọi điện cho Dương Quốc Thành, bảo cậu ta tới đây ngay lập tức! Chuyện lớn như con gái phẫu thuật, người làm bố sao có thể không có mặt được!” Bà hừ một tiếng: “Thật là vô trách nhiệm!”
“Mẹ, con nghĩ là có con ở đây rồi, anh ấy…”
“Con có thể vừa làm mẹ vừa làm cha được à? Có thể thay bố nó được à? Một mình con có sinh con được không? Đứa nhỏ gọi cậu ta một tiếng bố thì cậu ta phải có trách nhiệm của người làm bố!” Mẹ cô vốn đã không thích Dương Quốc Thành, thấy hắn không có mặt trong ngày phẫu thuật của con gái, thái độ lại càng gay gắt.
Andrey đứng một bên không nghe nổi nữa, cắt ngang: “Hiện tại tất cả chúng ta đều không biết Thành đang ở đâu, cậu ấy vội vàng chạy tới đây cũng chưa chắc đã kịp…” Anh ta mỉm cười với bé Bông: “Bé Bông của chú, lá gan của công chúa nhỏ đâu mất rồi?”
Bé Bông không trả lời, như thể không chú ý tới câu hỏi của Andrey, bởi vì đôi mắt tròn vo trong veo của bé đang nhìn chằm chằm phía cuối hành lang: “Bố!”
Dương Quốc Thành phong trần mệt mỏi, người đầy bụi bặm, tới cả tóc tai cũng bù xù không gọn gàng, bước thấp bước cao tiến đến gần.
Vẻ ngoài của hắn dọa cho mọi người đơ ra ngay lập tức, còn Minh Tuệ thì phát hoảng: “Sao anh lại…”
“Sao giờ cậu mới tới? Có người làm bố nào như cậu không hả? Có chuyện gì quan trọng hơn an nguy của con gái cậu à?” Bà Linh mẹ của Minh Tuệ nhìn hắn bằng ánh mắt bất thiện, không kiêng nể gì mà mắng.
Hắn không cãi lại, chỉ gật đầu: “Vâng, cô nói đúng, là lỗi của con.” Hắn vẫn chưa đổi giọng gọi bà là mẹ, vì hắn biết bà cũng chưa chấp nhận người con rể là hắn.
Tầm mắt lại dời về phía bé con đang nằm im, hắn cười cười: “Công chúa nhỏ của bố không sợ chứ?”
“Đương nhiên là không sợ rồi!” Bé Bông khẳng định: “Con chỉ hơi hơi lo lắng cho bố thôi! Còn anh Gấu…”
“Bố nói nhỏ cho con một chuyện nhé, đừng cho ai biết…” Dương Quốc Thành ghé sát vào bé con, thầm thì: “Anh Gấu của con bị mấy cô bé xinh đẹp bao vây rồi, nên tạm thời chưa đến được.
Con tha thứ cho anh Gấu nhé.”
Bé Bông rất dễ lừa gạt.
Bé con gật đầu: “Anh Gấu sắp có bạn gái rồi, tốt quá! Bố mẹ và anh Gấu đợi con nhé, chú Andrey nói rồi, chỉ hai mươi ngày nữa là con sẽ được ra với mọi người.”
Cánh cửa đóng lại, ngăn cách hai thế giới.
Minh Tuệ ngước mắt nhìn người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh mình: “Cảm ơn vì anh đã trở về.” Vừa kịp lúc.
Dương Quốc Thành đột ngột vươn tay ôm cô vào lòng.
Hắn siết chặt đến nỗi Minh Tuệ suýt chút nữa không thở nổi.
Một lúc sau cô mới nhớ ra điều cần hỏi: “Con trai chúng ta sao rồi?”
“Gặp một chút rắc rối.
Hà Thu Hoài muốn trả thù.
Tôi đang dùng một vài thủ đoạn để ép cô ta, chỉ cần cô ta chịu thả thằng bé, thì Triệu Phong và những chuyện khác đều không phải vấn đề.” Đúng như hắn dự đoán, Triệu Phong không khó chơi bằng kẻ đã phát điên như Hà Thu Hoài.
Vì những rắc rối liên quan tới Hà Thu Hoài, nên hắn không thể ở lại quá lâu, chỉ cố gắng trở về để đưa con gái vào phòng phẫu thuật, rồi lại phải đi ngay.
Cũng may mà Minh Tuệ không hề có ý kiến gì cả.
Cô hoàn toàn ủng hộ hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...