Tổng Tài Là Tình Một Đêm


“Rõ ràng hồi nãy chúng ta đã đỗ xe ở đây… có thể đi đâu được nhỉ? Hay là chị nhớ nhầm… Linh Nhi?” Minh Tuệ nhìn chằm chằm chỗ đỗ xe trống trơn.
Từ khi gặp bố, chính thức được công nhận là người thừa kế của ông, cô đã không còn bị giới hạn tự do trong tầng hầm ở căn nhà nhỏ của mẹ nữa.

Cô có thể đi siêu thị, đi dạo phố, chỉ cần chấp nhận việc có người đi theo bảo vệ là được.

Cũng không có gì bất tiện, vì thông thường bọn họ đều ẩn thân.
Nếu cô nhớ không nhầm, thì cách đây chưa đầy ba mươi phút, cô và Linh Nhi đã dừng xe ở đây trước khi vào siêu thị.

Chẳng lẽ lại có kẻ dám cả gan ăn trộm xe trước mũi người của tổ chức? Hơn thế nữa, còn ăn trộm thành công?
“Em nhớ là…” Linh Nhi nhíu mày, cố gắng lục tìm trong trí nhớ kí ức liên quan tới chiếc xe: “Đúng là ở chỗ này, nhưng mà…” Nhưng trước mắt hai người hiện tại không có chiếc xe nào cả.
“Chiếc xe xấu xí và quê mùa đó không xứng đáng với tiểu thư Minh Tuệ, nên kẻ hèn này đã mạn phép cho người kéo đi khi chưa được sự cho phép của tiểu thư, xin được thứ lỗi! Chỉ là tôi không thể chấp nhận được một người đẹp như tiểu thư lại ngồi trên chiếc xe đó mà thôi.” Một giọng nam đột ngột vang lên, cách nói chuyện rất kiểu cách và kì lạ.
Minh Tuệ đen mặt, lại có kẻ kì quái nào xuất hiện trong cuộc đời cô nữa đây?
Linh Nhi lại giật mình, vô thức đứng chắn trước mặt tiểu thư nhà mình, dáo dác nhìn quanh tìm nơi phát ra tiếng nói: “Tiểu thư, giọng nói này rất quen, là giọng của…”
“Bé con không cần giúp tôi giới thiệu đâu.

Với một người đẹp tuyệt vời như tiểu thư Minh Tuệ của chúng ta, thì đó là hành vi bất kính.” Một người đàn ông mở cửa chiếc xe bóng bẩy, bước ra ngoài, đi thẳng tới trước mặt Minh Tuệ: “Chào tiểu thư, tôi là Dư Vũ.


Từ hôm nay, tôi là trợ lý của cô, trợ lý – đặc – biệt.”
Người vừa xuất hiện mặc một chiếc sơmi trắng, hai chiếc cúc áo trên cùng được cởi ra, nhìn qua vừa phóng đãng lại vừa ngả ngớn.

Đôi chân dài bọc trong quần vải đen, một đôi giày da không dính một hạt bụi nào.

Mái tóc vuốt ngược ra phía sau, lộ ra khuôn mặt rất đẹp trai nhưng lại khiến người ta có cảm giác không đáng tin cho lắm.
Hai tay anh ta đều đeo găng tay da màu đen, vừa tới trước mặt Minh Tuệ đã vội vàng tháo một bên găng ra, rồi cầm lấy bàn tay cô, cúi người hôn lên mu bàn tay.

Cô bị chuỗi hành động và lời nói liên tiếp của anh ta làm cho không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, chỉ đành đưa mắt cầu cứu Linh Nhi.
Đừng nói với cô, tên điên này thực sự là người của tổ chức đấy nhé.
Linh Nhi thở dài một hơi, gật nhẹ đầu, chứng thực những lời Dư Vũ vừa nói.

Đó đúng là “người quen” của Linh Nhi, tuy rằng cô bé chẳng muốn thừa nhận chút nào cả.
“Tuy rằng chúng ta mới chỉ gặp mặt lần đầu, nhưng tôi biết từ hôm nay lịch sử sẽ chép chúng ta vào cùng một chỗ, và tiểu thư chính là định mệnh của cuộc đời tôi.

Thật vinh hạnh cho tôi khi được đứng bên cạnh tiểu thư…”
Dư Vũ thao thao bất tuyệt khiến Minh Tuệ hơi đau đầu, cô không nhịn được mở miệng cắt ngang anh ta: “Xin lỗi, nhưng tôi đã kết hôn rồi.”
“Haiz, ông trời cũng thật bất công.

Tại sao một người xinh đẹp như tiểu thư đây, mà tôi lại không thể gặp được trước Huyết Ưng chứ?” Dư Vũ làm bộ thở dài: “Đây đơn thuần là vấn đề thời gian và thứ tự trước sau.

Tên Huyết Ưng đó chẳng có gì hơn được tôi cả.”
“Huyết Ưng?” Minh Tuệ tự động lọc bỏ những lời ba hoa chích chòe của Dư Vũ, chỉ chú ý tới những thông tin cô cho là quan trọng.
Dư Vũ gật đầu, hết sức thản nhiên: “Đúng, Huyết Ưng Dương Quốc Thành, chính là anh ta.

Người khác có thể không biết, còn tôi…” Anh ta hừ một tiếng khinh thường: “Mấy thủ đoạn che mắt đó còn khuya mới giấu được tôi.

Chỉ cần tiểu thư muốn, bí mật gì tôi cũng có thể moi ra cho cô được.”
Minh Tuệ nhíu mày, bắt đầu xâu chuỗi các sự kiện.

Nếu Dương Quốc Thành được gọi là Huyết Ưng, vậy chắc chắn hắn chính là người đứng đầu tổ chức Huyết Ưng trong thế giới ngầm.


Nói cách khác, lần trước hắn mất tích, là người của hắn đưa đi.
Hắn giấu rất kĩ, nếu không phải hôm nay Dư Vũ nói ra, cô cũng không tài nào biết được.
Sau khi ba người lên xe, chiếc xe đỏ chót vững vàng lăn bánh trên đường lớn.

Minh Tuệ ngồi trên ghế phó lại, chống cằm nhìn ra ngoài đường, suy nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây.
“Dư Vũ, anh nói bí mật nào cũng có thể moi ra, là thật sao?”
Dư Vũ chưa kịp trả lời, Linh Nhi ngồi phía sau đã xì một tiếng: “Chắc chắn là nói dối! Dư Vũ làm sao có bản lĩnh lớn như vậy chứ? Nếu thực sự moi ra được hết các bí mật, anh ta đã sớm đứng đầu tổ chức tình báo lớn nhất thế giới ngầm rồi.”
“Cô bé con nóng nảy quá nhỉ? Mới một thời gian ngắn không gặp mà đã tích tụ hỏa khí lớn đến thế rồi.” Dư Vũ phì cười, như thể đang bị một đứa trẻ con gây hấn, chẳng đáng để trong lòng, lại hướng về phía Minh Tuệ: “Trước khi tới gặp tiểu thư, tôi đã tìm hiểu vài thông tin, không biết tiểu thư muốn biết…”
Minh Tuệ nhẹ giọng: “Là một số điện thoại…”
“Số điện thoại của bác sĩ Andrey? Tôi không đoán sai chứ? Thật trùng hợp, số điện thoại này là một trong những thứ tôi đã chuẩn bị trước.” Anh ta rút từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động, tùy tiện bấm một dãy số, chọn gọi đi.
Minh Tuệ đã từng gặp Andrey vài lần, cô biết đó là bác sĩ điều trị chính của bé Bông, nhưng lại không có số điện thoại của người ta.

Hiện tại, Dương Quốc Thành không ở trong nước, người của hắn cũng quyết tâm giấu cô tình hình thực tế, liên hệ với Andrey lại càng khó hơn.
Rất nhanh, Andrey đã bắt máy.
“Andrey, tôi là Đào Minh Tuệ.” Bàn tay cô siết chặt điện thoại, cố gắng hết sức để giữ cho giọng mình không run rẩy: “Về bệnh tình của bé Bông, tôi đã biết hết rồi.

Tôi muốn hỏi anh, hiện tại tình trạng cụ thể là như thế nào? Có phải Dương Quốc Thành đang ở đó không?”
Andrey phản ứng rất nhanh, không chút do dự trả lời: “Đúng, anh ấy đang ở đây, nói đúng hơn là đang ở bên cạnh bé Bông.

Tình trạng của cô bé, tôi thú thực với cô là không khả quan cho lắm.

Tiên lượng rất xấu… Trước kia, tinh thần cô bé rất ổn định, vô cùng lạc quan và vui vẻ, nên mới gắng gượng được.


Còn bây giờ…” Andrey thở dài một hơi.
Ai cũng biết, trạng thái tinh thần của người bệnh hết sức quan trọng.

Nhưng mắc bệnh nan y như vậy, đã trải qua một lần phẫu thuật gần như không có tác dụng gì, người vững vàng đến đâu cũng có thể sụp đổ, nói gì tới một đứa trẻ con.
Minh Tuệ mím chặt môi, ngăn tiếng khóc bật ra.

Giọng cô nghèn nghẹn: “Tôi… có thể làm gì không?”
“Nếu cô bé có thể duy trì trạng thái tinh thần tích cực, tiếp nhận điều trị, thì có lẽ sẽ có hi vọng sống.”
“Vậy nếu tinh thần con bé tốt hơn, thì bao giờ cần phẫu thuật lần nữa?” Đây mới là điều Minh Tuệ quan tâm nhất hiện tại.
Andrey nắm rất rõ tình trạng của bé con, lập tức đưa ra một mốc thời gian: “Nửa tháng nữa.” Đó là thời gian sớm nhất.
Minh Tuệ gật đầu, ghi nhớ mốc thời gian này, để trở về trao đổi với bà Quyên.

Trao đổi xong chuyện chính, cô hỏi: “Tôi có thể nói chuyện với con bé được không?”
“Ngay bây giờ thì không được.” Andrey từ chối rất nhanh, sau khi nói xong lại thấy không được thỏa đáng cho lắm, liền bổ sung thêm: “Cô bé đang ngủ, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với Thành, bảo cậu ấy gọi lại cho cô nhé.

Cô đã biết mọi chuyện rồi, trực tiếp liên hệ với cậu ấy là được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui