Trụ sở tập đoàn DG.
Dương Quốc Thành ngồi phía sau bàn làm việc, ngón tay mất kiên nhẫn gõ lên mặt bàn.
Trước mặt hắn có một người đang đứng, sống lưng rất thẳng, nhưng trên khuôn mặt lại nhuốm đầy vẻ mỏi mệt.
Vết sẹo kéo dài từ trán xuống gò má hơi giật giật.
“Anh tới đây để nhìn tôi làm việc à?” Dương Quốc Thành nhướng mày.
“Đương nhiên không.” Lắc đầu, Triệu Phong thở dài một hơi: “Tôi muốn nói chuyện với anh, về tiểu th… về Hà Thu Hoài.”
Gã đã đứng đúng tư thế này gần ba mươi phút, Dương Quốc Thành cũng đã sớm đoán được gã có chuyện muốn nói, liên quan tới Hà Thu Hoài.
Suy cho cùng, gã đàn ông này cũng là một người si tình.
“Hà Thu Hoài đã làm ra nhiều chuyện không đúng.
Nhưng cho dù cô ấy đã làm ra việc gì đi chăng nữa, thì tình cảm dành cho anh vẫn là thật lòng thật dạ.
Cô ấy đã mất đi đứa con rồi, anh không những không ở bên cô ấy, còn chạy tới chỗ Đào Minh Tuệ.
Anh có suy nghĩ cho cô ấy hay không?” Gã gằn giọng: “Là một người đàn ông, lại bỏ mặc vợ mình vừa mới sảy thai, chạy đến chỗ người đàn bà khác.
Tôi khinh thường anh!”
Nghe gã nói hết lời, Dương Quốc Thành mới bật cười.
Tiếng cười không chút kiêng dè bật ra khỏi cổ họng, mang theo sự nhạo báng vô cùng rõ ràng.
Hắn ngả người ra lưng ghế, nhìn thẳng vào người đang đứng trước mặt: “Trên đời này, người không có tư cách khinh thường tôi nhất chính là anh đấy.” Gã đàn ông này, không biết nên dùng từ cao thượng hay ngu ngốc để miêu tả nữa: “Với tư cách là một người đàn ông, tôi thật sự vô cùng khinh thường anh đấy, Triệu Phong.
Hà Thu Hoài là người mà anh yêu, đứa con trong bụng cô ta là con của anh.
Anh nói xem, tại sao tôi phải quan tâm tới cô ta và con của anh chứ?”
Trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu mang theo con của mình kết hôn với người khác.
Thật không hiểu tại sao gã Triệu Phong này có thể chấp nhận được.
Triệu Phong nhíu chặt lông mày, lắc đầu: “Nếu tôi có thân phận và địa vị như anh, anh nghĩ là anh sẽ có cơ hội làm tổn thương cô ấy sao?”
“Với những việc cô ta đã làm, tôi giữ lại cái mạng cho cô ta đã là nhân từ lắm rồi.
Đừng đòi hỏi quá nhiều ở tôi.
Vả lại… thân phận và địa vị ngày hôm nay là do tôi dùng chính mồ hôi, máu và nước mắt của mình để đổi lấy, đâu phải là từ trên trời rơi xuống.”
Hà Thu Hoài là người như thế nào, người kề cận với cô ta như Triệu Phong phải rõ hơn hắn mới đúng.
Năm lần bảy lượt mưu hại vợ con của hắn.
Chẳng lẽ con của cô ta là một mạng người, còn vợ con của hắn không phải sao?
Chuyện lần này cũng vậy, mất đi cái thai trong bụng là hậu quả do cô ta tự chuốc lấy, chẳng hề liên quan tới Minh Tuệ.
Trong lòng Triệu Phong chắc chắn là biết rõ điều này, chỉ là gã vẫn cố chấp đứng về phía cô ta mà thôi.
Tình yêu khiến con người ta mù quáng.
Và Triệu Phong chính là điển hình của kẻ điên trong đám đàn ông mù quáng vì tình.
“Nếu anh thật sự là đàn ông, thì thay vì ở đây bênh vực cho Hà Thu Hoài trước mặt tôi, anh nên tranh thủ cơ hội cho mình mới đúng.
Đây là thời cơ tốt để anh thể hiện đấy.”
Đôi lông mày của Triệu Phong càng nhíu chặt hơn: “Ý anh là gì?”
“Trong lòng tôi chỉ có một người, anh hiểu chứ? Hà Thu Hoài sẽ không tìm được thứ tôi muốn ở trên người tôi đâu.” Người thực sự thông minh sẽ biết mình nên làm gì.
Ngay từ đầu, hắn không hề có chút tình cảm nào với Hà Thu Hoài.
Đính hôn với cô ta cũng chỉ bởi vì gia thế hai người tương xứng.
Vả lại, không có tình yêu, cho dù là ai cũng như nhau.
Ai mà ngờ được, sau đó trong cuộc đời hắn lại xuất hiện một Đào Minh Tuệ.
Cô đã cho hắn biết thế nào là tình yêu, cho hắn nếm trải hạnh phúc của việc có một gia đình.
Còn Hà Thu Hoài, người trước mắt, có lẽ mới là người hợp với cô ta nhất.
Nếu Triệu Phong quyết định tiến thêm một bước, hắn cũng không ngại tác hợp cho hai người bọn họ.
Chỉ cần cả Hà Thu Hoài, Triệu Phong lẫn nhà họ Hà từ bỏ ý định đụng chạm tới những người mà hắn yêu thương là được rồi.
Triệu Phong đang định nói gì đó, thì điện thoại nội tuyến trên bàn làm việc của Dương Quốc Thành reo lên mấy hồi chuông dồn dập.
“Tổng giám đốc, có một cô gái nói rằng có việc gấp cần gặp anh.
Cô ấy tên là Đào Minh Tuệ.” Giọng nói công thức hóa của lễ tân vang lên.
Minh Tuệ đã nghỉ việc ở tập đoàn DG từ lâu, nhân viên lễ tân này lại mới vào làm việc, nên không nhận ra cô.
Nếu là người cũ, đã không cần mất công gọi điện thông báo thế này.
“Để cô ấy lên đây.” Dương Quốc Thành dừng vài giây, lại nói tiếp: “Lần sau cô ấy tới thì không cần gọi báo cho tôi, cứ để cô ấy lên là được rồi.” Ở đây, hắn cũng không có việc gì cần giấu diếm người phụ nữ của mình.
Nhưng trước khi Minh Tuệ lên tới nơi, phải để Triệu Phong rời đi trước đã.
Chưa cần Dương Quốc Thành nói gì, Triệu Phong đã hiểu ý của hắn.
Gã gật đầu: “Để tôi đi thang bộ xuống dưới.”
Tòa nhà không chỉ có một thang máy, chỉ là không ai có thể đoán được Minh Tuệ ở trong chiếc thang máy nào.
Nên muốn chắc chắn không chạm mặt, tốt nhất là gã nên đi thang bộ.
Triệu Phong vừa rời khỏi phòng làm việc chưa lâu, ngoài cửa phòng lại vang lên tiếng gõ “cộc cộc…”.
Dương Quốc Thành chỉnh lại vạt áo, hắng giọng: “Mời vào.” Vừa nhìn thấy người bước vào, trên môi hắn vô thức nở một nụ cười dịu dàng.
Sắc mặt Minh Tuệ không được tốt cho lắm, vừa vào đến nơi cô đã hỏi: “Thành, tối qua em quên mất không hỏi anh.
Anh đưa bé Bông đi trị bệnh, bây giờ anh đã về rồi, còn con bé đâu? Tại sao con bé không về cùng với anh?”
“Cái gì?” Dương Quốc Thành biến sắc mặt, lắc đầu: “Tôi không hề đưa con đi cùng.
Ngày hôm đó lọt vào bẫy của kẻ thù, đến chính mình còn không lo được, làm sao tôi có thể mang con gái đi theo chịu khổ chứ.”
Từ đầu đến cuối, hắn đi đi về về chỉ có một mình.
Lại nói, cho dù hắn muốn đưa con gái theo cùng, thì sức khỏe của bé con cũng không thể chống đỡ được bôn ba dài ngày như vậy.
Mặt Minh Tuệ tái nhợt: “Nhưng hôm đó em tới biệt thự ven sông thăm con bé, thì bác sĩ Andrey nói anh đã đón con đi rồi… Tại sao anh ta phải nói dối em chứ?”
“Có thể anh ta chỉ đùa em thôi.
Andrey là một người thích đùa mà.” Dương Quốc Thành đưa ra suy đoán.
Andrey là chuyên gia được hắn mời tới từ Mỹ, rất có kinh nghiệm trong điều trị suy tủy xương.
Anh ta đã ở biệt thự ven sông, thì nhiều khả năng là ngay lúc đó, bé con cũng không hề rời khỏi.
Có lẽ tình trạng của bé con không thích hợp để tới thăm, nên anh ta mới nói dối.
Minh Tuệ hơi cúi đầu: “Em lo quá…”
“Đừng lo, chúng ta đi thăm con… tôi đưa em đi.” Vươn tay ôm lấy cô, Dương Quốc Thành đưa ra quyết định.
Hắn rời đi một thời gian, cũng rất muốn biết tình trạng sức khỏe hiện tại của con gái.
Sẵn tiện Minh Tuệ muốn gặp bé con, hai người cùng đến thăm cũng là một ý hay.
Chiếc xe dừng lại trước cổng căn biệt thự màu trắng ngà.
Dương Quốc Thành nhìn chằm chằm cánh cổng sắt khóa chặt, rút điện thoại trong túi ra gọi cho Andrey.
Nhưng hắn gọi đi gọi lại mấy lần, đầu dây bên kia vẫn không có người nghe máy.
“Chết tiệt! Anh ta đang làm cái quái gì đây chứ?” Hắn bực bội, suýt nữa ném điện thoại xuống đất.
Đúng lúc này, tiếng bước chân chậm rãi vang lên sau lưng, sau đó là giọng của một người đàn ông: “Con đã về rồi đấy à?”
Dương Quốc Thành quay đầu lại, bật thốt lên: “Bố nuôi? Sao bố lại tới đây?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...