Tổng Tài Là Tình Một Đêm


“Tổng giám đốc Dương.” Xưng hô hết sức gượng gạo và xa lạ, là giọng của Triệu Phong: “Tiểu thư… à không… phu nhân… cô ấy bị Đào Minh Tuệ hành hung đến sảy thai.

Nếu anh đã trở về, về tình về lý đều nên tới bệnh viện thăm cô ấy.” Chắc chắn Hà Thu Hoài rất muốn gặp Dương Quốc Thành, vô cùng vô cùng muốn.
Dương Quốc Thành không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn người vừa lên tiếng một cái, sau đó thản nhiên như không mỉm cười với Minh Tuệ: “Em về nghỉ ngơi trước đi.”
Nhân lúc hắn không có mặt bắt nạt vợ con của hắn, xem ra Hà Thu Hoài và cả nhà họ Hà đứng sau lưng cô ta càng ngày càng không coi hắn ra gì.
Lời vừa dứt, không đợi Minh Tuệ kịp gật đầu, hắn đã vội vàng nối gót theo sau Triệu Phong.

Chẳng cần suy nghĩ cũng biết, hắn đang chuẩn bị tới bệnh viện.

Dù sao Hà Thu Hoài cũng là vợ của hắn, trên danh nghĩa.
“Cô Minh Tuệ, buổi tối khó bắt xe, hay là cô lên xe đi, tôi tiễn cô một đoạn.” Viên cảnh sát vừa rồi đi cùng Dương Quốc Thành hơi mỉm cười với cô, có vẻ rất thân thiện: “Cô đừng ngại đi xe cảnh sát về, trời đã tối rồi, không có ai để ý đâu.”
Không phải vấn đề để ý hay không để ý.

Vừa rồi xe cảnh sát gióng trống khua chiêng đến tận nhà đưa cô đi, những người có thể thấy cũng đã thấy cả rồi, cô còn ngại được xe cảnh sát hộ tống về nhà sao?
Vấn đề ở đây là, hiện tại cô chỉ muốn ở một mình.

Biến cố đột ngột xảy ra, lại đột ngột được hóa giải một cách chóng vánh, khiến cô cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này đều không thật.


Cô lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn anh, tôi có thể tự về được.”
Dưới ánh mắt ái ngại của viên cảnh sát, cô quay người, bắt đầu đi bộ về.
Không một lời giải thích, không một lời an ủi, biến mất, rồi xuất hiện trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó lại lập tức rời đi.

Dương Quốc Thành từng là người gần gũi nhất của cô, nhưng hôm nay, cô lại đột nhiên thấy hắn trở nên vô cùng xa lạ.
Xa lạ tới mức, nhìn hắn quay người rời đi, cô cũng chẳng thể đưa tay kéo lại, chỉ có thể mặc kệ cảm giác đau đớn phủ kín trái tim đầy thương tổn.

Và sau đó, một mình cô lê bước trở về, tự gặm nhấm nỗi đau của chính mình.
“Thành… anh đã về rồi sao?” Hà Thu Hoài nhổm người ngồi dậy trên giường, hai mắt sáng rỡ.
Dương Quốc Thành gật đầu: “Nếu không về, làm sao biết được những chuyện tốt mà em đã làm.”
Hà Thu Hoài hơi nhíu mày, cô ta chợt nghĩ tới… có lẽ nào trước khi đến đây, Dương Quốc Thành đã gặp Đào Minh Tuệ? Tin chắc Minh Tuệ đã “thổi gió bên gối”, khiến người đàn ông trước mặt hiểu lầm mình, cô ta cúi thấp đầu, bật khóc.
“Anh Thành… em không định làm gì Đào Minh Tuệ… là cô ta năm lần bảy lượt muốn hãm hại em… Ban đầu em chỉ định hỏi tung tích của anh thôi.

Em là vợ anh, anh đột nhiên biến mất như vậy, em rất lo lắng, không ngờ cô ta…” Tiểu thư nhà họ Hà có kĩ năng diễn xuất rất tốt, nói khóc là ngay lập tức rơi nước mắt như mưa.

Cô ta nghẹn ngào: “Em không ngờ Đào Minh Tuệ lại độc ác như vậy, cô ta… cô ta đã gϊếŧ con của chúng ta rồi…”
Đến giờ phút này, đứa nhỏ đã không còn, chết không đối chứng, cô ta chỉ cần luôn miệng khẳng định đứa nhỏ là con của Dương Quốc Thành, sẽ không ai có thể bắt bẻ được.

Sau đó, cô ta sẽ dựa vào mối thù gϊếŧ con này mà “xử lý” Đào Minh Tuệ.
Ngồi chắc ở vị trí Dương phu nhân rồi, có một đứa con khác với Dương Quốc Thành, là chuyện trong lòng bàn tay cô ta.
“Chuyện này em đừng nhúng tay vào nữa, anh sẽ giải quyết.” Dương Quốc Thành hơi nhếch môi, giọng khô khốc nói với người đang nằm trên giường bệnh.
Trên danh nghĩa, Hà Thu Hoài là vợ của hắn.

Và nếu như hắn không sớm biết đứa nhỏ trong bụng cô ta không phải con mình, có lẽ ngày hôm nay cũng sẽ bị cô ta dắt mũi.
Hắn đã sớm biết đứa nhỏ đó không phải là con của mình, cũng đã sớm biết, chuyện ngày hôm nay là do Hà Thu Hoài tự mình gieo gió gặt bão.

Trong lòng hắn không dậy lên nổi một chút đồng tình nào cả.
Dương Quốc Thành vốn là kẻ không có trái tim, lạnh lùng vô tình.

Tất cả tình yêu và sự dịu dàng cả cuộc đời này hắn gom góp được, chỉ để dành trao cho Đào Minh Tuệ và con của hai người mà thôi.
Tiếng khóc thút thít còn chưa dứt, Hà Thu Hoài quệt nước mắt, ngước lên nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh giường.


Nãy giờ hắn vẫn giữ một khoảng cách nhất định với cô ta, không hề tiến thêm bước nào, cũng không có vẻ như muốn ôm ấp thân mật gì với cô ta cả.
“Đó là con của chúng ta… Nếu anh bỏ qua cho Đào Minh Tuệ, con chúng ta sẽ chết không nhắm mắt…”
Khuôn mặt không cảm xúc của Dương Quốc Thành tối sầm lại.

Hắn quay người, đi thẳng ra ngoài, bỏ lại một câu: “Em nghỉ ngơi đi.”
Trong lòng Hà Thu Hoài giật thót.

Phản ứng của Dương Quốc Thành hôm nay hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của cô ta.

Bất chấp cơn đau nơi bụng dưới vẫn còn âm ỉ, cô ta vén chăn lao xuống giường, chân trần chạy ra ôm chầm lấy Dương Quốc Thành từ phía sau.
“Thành… Anh đi đâu vậy? Anh đừng bỏ rơi em có được không?” Một suy nghĩ hoang đường lóe lên, cô ta hơi cao giọng: “Anh định đi tìm Đào Minh Tuệ đúng không? Sao anh có thể…” Càng nói càng giống như chuẩn bị phát điên đến nơi: “Không được, anh không thể đi tìm cô ta được! Người phụ nữ đó là một con hồ ly tinh! Cô ta sẽ quyến rũ anh, sẽ làm anh mê muội… Thành… đừng đi tìm cô ta có được không?”
“Em phát điên đủ chưa? Chính em muốn anh trả thù cho đứa nhỏ trong bụng em, lại không cho anh đi tìm cô ấy.

Không gặp cô ấy, làm sao có thể báo thù được?” Hắn dùng lực gỡ tay của Hà Thu Hoài ra khỏi người mình, rồi bước nhanh về phía trước, không hề quay đầu lại.
Cánh cửa phòng bệnh đóng sập ngay trước mắt, hai tay Hà Thu Hoài buông thõng.

Nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt tái nhợt tiều tụy.
Cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt.

Cô ta căn bản không thể tin tưởng Dương Quốc Thành thật sự có ý định báo thù cho đứa nhỏ trong bụng cô ta.

Vì từ khi Đào Minh Tuệ xuất hiện, những việc Dương Quốc Thành làm, đều không còn đi theo quỹ đạo vốn có.

Chiếc xe cảnh sát chầm chậm đi phía sau Minh Tuệ, tới khi cô an toàn về tới nhà, khóa cửa lại, viên cảnh sát nọ mới lái xe về lại đồn.

Đã nhận lời Dương Quốc Thành đưa người về tận nhà, đương nhiên không thể bỏ mặc cô ở giữa đường vào ban đêm đầy rẫy nguy hiểm.
Minh Tuệ trở về không lâu, ngoài cửa lại vang lên tiếng lạch cạch chìa khóa tra vào ổ.

Lần này Dương Quốc Thành giữ đúng lời hứa với cô, rất nhanh đã trở về.
“Sao anh biết em đang ở đây?” Nơi cô trở về là căn hộ trước khi Dương Quốc Thành mất tích, chứ không phải nhà đàn em của hắn.
“Đương nhiên là tôi biết.” Dương Quốc Thành đóng cửa lại, cầm lấy cổ tay cô, kéo người về phía mình: “Em ở đâu, làm gì, tôi đều biết.

Tuệ, em quên rồi à? Tôi là Dương Quốc Thành, là người đàn ông của em.” Vợ hắn đi đâu, làm gì, đương nhiên hắn phải biết.

Hắn biết tất cả, bao gồm cả những khổ cực mà cô và con của hai người phải chịu trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua.
Trên khóe môi Minh Tuệ nở nụ cười nhợt nhạt.

Cô chợt cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chân tay nặng trĩu.

Sau đó, không một dấu hiệu báo trước, cả người cô trở nên mềm xìu, ngất đi trong vòng tay hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui