Tổng Tài Là Osin FULL
Ninh Dao nghe vậy lập tức bước ra khỏi xe.
" Anh đưa tôi tới đây làm gì? " Cô không hề giấu giếm thái độ chán ghét, lại tỏ rõ sự bất mãn trong câu nói.
" Hầu!" Trình Hy đóng cửa xe lại nhẹ nhàng nói ra một từ.
" Tại sao tôi phải hầu cho nhà anh.
Anh đã giết ba và anh tôi, đừng hòng."
Anh nhìn cô đầy thích thú.
" Hận tôi lắm đúng không?"
Cô nheo mắt.
" Đúng! Tôi rất hận anh " Nhìn thái độ ấy cô càng ngày càng hận và chán ghét anh.
Mà lần đầu gặp cô cũng không ưa rồi.
" Vừa tốt, ở nhà tôi, em trả thù tôi dễ dàng hơn" Anh nói rồi đi thẳng vào trong.
Anh ta nói vậy là có ý gì? Anh ta cũng muốn chết sao?
" Hạ tiểu thư, mời " Một chàng trai cúi người xuống đưa tay ra tỏ ý muốn mời cô vào nhà.
Anh có vẻ rất ấm áp, cũng rất đẹp trai theo kiểu thư sinh...!Anh là thân cận của Trình Hy - Từ Duật Duy.
Từ ngày gặp Trình Hy, bệnh 'thích trai đẹp' của Ninh Dao đã dập tắt hẳn.
Cô theo Từ Duật Duy đi vào trong.
Khoảng vườn trước rất rộng và thoáng, có thể ngửi được mùi cỏ cây.
Người làm ở đây đúng là rất nhiều, họ chia làm hai hàng đứng từ ngoài cổng đến ngôi biệt thự.
Vẻ mặt ai đấy cũng rất cung kính.
Ninh Dao thầm nghĩ, những người này đến đây đóng phim vai quần chúng à?
Vào trong , Ninh Dao cảm thấy choáng váng.
Nó rộng hơn so với vẻ bề ngoài, được thiết kế theo hai gam màu trắng đen đầy phong cách Châu Âu.
Nhìn xung quanh chẳng thấy ai ngoài người hầu.
" Duật Duy, tôi có việc muốn bàn với cậu ở tổ chức " Trình Hy từ trên lầu đi xuống.
Lướt qua cô không nhìn lấy một lần.
" Được " Từ Duật Duy gật đầu rồi quay sang Ninh Dao.
" Tôi đi trước " Nói xong Từ Duật Duy cười rồi đi theo Trình Hy.
" Ơ...!" đi hết rồi, cô ở đây phải làm sao?
" Hạ tiểu thư, đây là phục y của cô " Một bà giúp việc trung niên đưa cho cô một bộ đồ.
Ninh Dao cầm bộ đồ khó hiểu.
" Phòng thay đồ trên kia, cô thay xong thì xuống đây với tôi " Nói rồi bà đi vào bếp.
Chẳng biết gì, cô cứ làm theo mặc nó vào.
" Đây là đồ người hầu mà?"
Ninh Dao cùng tâm trạng phức tạp, cau mày đi xuống bếp.
" Sao lại cho tôi mặc thứ này?" Cô nhìn bà giúp việc lúc nãy.
Bà là Chu Lương, giúp việc ở đây đã hơn hai mươi năm, mọi người gọi là bà Chu.
" Hạ tiểu thư, cô sẽ phụ trách việc dọn dẹp cả căn biệt thự này " Bà Chu đưa cho cô một cây chổi, " Sau khi xong, khăn lau ở bên kia.
Cô phải theo từng loại khăn để lau từng món đồ "
Gọi là tiểu thư lại bắt tôi đi làm việc nhà??? Tôi không làm.
" Tại sao tôi phải làm chứ!" Ninh Dao bỏ cây chổi sang một bên.
" Thưa cô, đây là lệnh của cậu chủ " Bà Chu lấy cây chổi tiếp tục đặt vào tay cô.
" Muốn làm thì gọi cậu chủ gì đó của các người về mà làm! "
" Nếu cô không làm thì tối nay sẽ không được ăn tối "
" Tôi không thèm đồ ăn của các người, tôi sẽ ra ngoài "
" Cậu chủ đã phong tỏa cấm cô rời khỏi căn biệt thự này "
Nói một lời trả một lời.
Ninh Dao tức đến muốn ói ra máu.
Cô đành phải cầm cây chổi đi quét.
Đúng là gừng càng già càng cay, người trong nhà này ai cũng đáng ghét y hệt anh ta!
Cô mất hơn một tiếng để quét dọn.
" Cây lau nhà đâu?" Cô cắn môi đi hỏi.
" Cậu chủ nói lau bằng cây lau sẽ không sạch, nên cô hãy dùng khăn ở đằng kia " Bà Chu đang rửa bát đĩa nói.
Anh ta mắc bệnh sạch sẽ??
" Bắt tôi lau bằng khăn lau? Khom lưng bò lết dưới sàn? " Cô trừng mắt.
Bà gật đầu.
" Khi nào lau xong cô mới được ăn tối "
Bây giờ đã hơn sáu giờ chiều rồi, giờ mà lau hết nơi này chắc phải đến khuya mới xong mất...!
Ninh Dao tức tối vơ lấy một nắm khăn đi.
Căn biệt thự này to gấp năm lần căn nhà trước giờ cô ở.
Ở nhà mấy việc này cũng không cần cô động tay vào việc gì.
Nói đúng hơn trước giờ cô chưa từng làm.
Tám giờ rưỡi cô mới xuống tới sảnh lớn ở phòng khách.
Bụng thì đói meo.
" Cậu chủ!" Mấy người hầu ở ngoài cúi đầu cung kính khi thấy Trình Hy về.
Anh cùng Từ Duật Duy đi vào.
" Này chỗ đó tôi lau rồi!" Ninh Dao cau mày.
Này? Cô gọi ai vây?
" Lau rồi thì sao?" Anh đút hai tay vào túi quần nhìn cô đang 'ngồi bò' dưới sàn.
Từ Duật Duy bên cạnh nhìn cô cười cười.
" Hai người vừa ở ngoài về, đi vào làm bẩn sàn tôi vừa lau " Cô đứng dậy.
" Bẩn thì lau lại "
Ninh Dao ném khăn lau vào người Trình Hy.
Mấy người làm đứng trợn tròn mắt, cô gái này quá dữ rồi...
" Các người ức hiếp người quá đáng! Tại sao tôi phải ở đây làm người hầu! Nhà anh cũng đâu phải thiếu người, nhốt tôi ở đây lại làm gì.
Về việc tôi trả thù anh, anh không cần chỉ cho tôi cách để trả thù đâu...!" Đồ bệnh hoạn.
Mày kiếm nhíu lại, Trình Hy từ từ đi lại chỗ cô nâng cằm cô lên.
Lực cánh tay anh rất mạnh, làm cằm cô đau điếng.
" Nên nhớ, em không có tư cách lên tiếng trong căn nhà này!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...