Khưu Tịnh Y nhờ quen Tân Dực Hành mà ngày càng tiến gần đến giới thượng lưu.
Hắn dắt cô đi đó đây, chậm rãi mở rộng thế giới quan của cô, kiên nhẫn để cô biết rằng thực ra cuộc sống này vẫn đang dần tốt đẹp hơn trước.
Cho nên vì tất cả những chuyện này, cô nghĩ đi nghĩ lại, Tân Dực Hành quá xứng đáng để cô một lần liều mạng đánh cược.
Khưu Tịnh Y sống khá thực tế, cô vẫn biết Hoắc Thái Gia và Tân Dực Hành đều là nam nhân như ngọc, lấp lánh toả sáng, hiếm có và rất có giá trị.
Phụ nữ muốn họ không thiếu, chỉ khó ở chỗ họ muốn người nào bên cạnh mình mà thôi.
Cho nên dù không biết ngày mai Tân Dực Hành có rời xa mình hay không, nhưng chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa, cứ giữ nguyên vui vẻ của ngày hôm nay là được.
Khưu Tịnh Y được dắt vào bên trong.
Cảnh quang tuyệt mỹ nơi này khiến cô choáng ngộp, phút chốc còn quên mất thực tại, cứ vậy mà đờ đẫn suốt mấy giây liền.
_ Quý nương ngồi xuống đây nào.
Tân Dực Hành kéo ghế giúp cô, sau đó vui vẻ ngồi xuống phía đối diện, hắn ra hiệu cho phục vụ bàn đến để gọi món.
_ Hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta, em muốn ăn gì nào? - hắn chìa menu về phía cô.
Khưu Tịnh Y đón lấy menu từ tay hắn, cẩn thận nhìn ngó từng trang giấy.
Chết tiệt, một dĩa đồ ăn thôi cũng ngót nghét những mấy triệu, cô thật sự không dám nhìn tiếp mà.
Phục vụ bàn đứng bên cạnh thấy cô có vẻ lúng túng, nghĩ rằng cô phân vân chưa biết chọn món nào nên tốt bụng ngỏ ý giúp đỡ.
_ Quý cô hẳn là đến đây lần đầu nên có thể chưa biết, nhà hàng chúng tôi nổi tiếng nhất là các món Âu, cô có thể gọi món Bruschetta cho phần khai vị đi kèm salad.
_ Bru...brusche...ừm, vậy thì...!- Khưu Tịnh Y khó khăn đọc lại từng chữ, nội tâm cô lúc này đang gào thét điên cuồng vì xấu hổ.
Rào cản ngôn ngữ quả thật vẫn là quá lớn đối với cô.
_ Thật ra thì ở đây món nào cũng ngon, hay là chúng ta gọi mỗi món một phần nếu em muốn? - Tân Dực Hành lên tiếng ngắt lời cô.
Hắn nháy mắt, quay sang hướng bồi bàn nói rõ:
_ Cô ấy trước giờ chỉ quen với ẩm thực Châu Á, hay là bên cậu cứ đem hết tất cả những gì mà đầu bếp có thể làm cô ấy bất ngờ ra đây.
_ Vâng, tôi hiểu rồi.
Sau khi người phục vụ bàn đi rồi Khưu Tịnh Y mới dám thở ra một hơi, cô đỏ mặt nhìn Tân Dực Hành, giọng nói cũng nhỏ đi mất mấy phần:
_ A Hành, xin lỗi, em luôn làm anh phải nhọc lòng như vậy.
_ Anh trời sinh đã tài giỏi như vậy, em đáng lẽ phải làm anh nhọc công hơn nữa.
Hắn cười đùa, bầu không khí bắt đầu tự nhiên trở lại.
Khưu Tịnh Y cảm thấy vô cùng yên tâm, Tân Dực Hành rất hài hước và phóng khoáng, hắn luôn biết cách khiến người khác vui vẻ, cô ở bên hắn có lẽ là một lựa chọn tốt.
Khưu Tịnh Y cùng Tân Dực Hành trò chuyện trong lúc đợi các món ăn được đưa lên.
Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, đột nhiên, Tân Dực Hành cau mày lại.
Dù chỉ là một chút thoáng qua nhưng sự thay đổi trên nét mặt hắn chẳng thể qua được mắt cô.
_ Tiểu Y, đừng quay đầu lại.
- Tân Dực Hành nói, giọng hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
_ Sao vậy A Hành? Có chuyện...
_ Cô ấy nói đúng, Tân Dực Hành, mày là có tật giật mình sao?
Giọng nói của nam nhân chen ngang đoạn đối thoại của bọn họ, cắt đứt câu nói phát ra nơi cổ họng Khưu Tịnh Y.
Vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc đó, lòng cô bất chợt đóng băng.
Quả thực, không đợi Tân Dực Hành nhắc, cô cũng chẳng thể quay đầu lại nhìn.
Bởi vì cô biết, chuyện này sẽ chẳng dẫn đến kết quả tốt đẹp gì...
________oOo________
Vài phút trước.
Hoắc Thái Gia làm bạn với rượu đã quen, tửu lượng vốn đã tốt nay có thể nói là đạt lên đến cực đỉnh.
Vì vậy khi hắn phát hiện ra mùi cồn đối với hắn đã không còn tác dụng nữa, hắn lúc này mới nổi hứng muốn ra ngoài đổi gió.
Hắn nên đi với ai nhỉ? Hắn nghĩ mãi không ra.
Hội bạn tốt đẹp của hắn lúc nào cũng viện lý do bận rộn, hắn cười tự giễu, bọn họ còn có thể bận hơn cả hắn sao?
Hoắc Thái Gia hình như có quyết định đường đột, bản thân hắn cũng không biết là chuyện này liệu có đứng đắn hay không.
Hắn đã cho người liên lạc với Lưu Thi Thi.
Cô gái này mất một lúc lâu để đồng ý cùng hắn gặp gỡ.
Hắn sau khi nhận được kết quả lại tiếp tục chế nhạo những gì đang diễn ra, tự hỏi Lưu Thi Thi vẫn còn muốn gặp hắn sao?
_ Còn bảo là chị em tốt bảo vệ nhau, đúng là ngu xuẩn, thay mặt người khác đòi công bằng cái rắm...
Hắn lầm bầm trong miệng.
Còn quan tâm tới cô ta? Hắn tự mắng bản thân cũng là đồ ngu xuẩn nốt.
Hoắc Thái Gia tự lái xe, hắn mất một khoảng thời gian để đón Lưu Thi Thi.
Thật bất ngờ là cô đã nghỉ việc ở Lux, vì vậy thiện cảm của hắn đối với người này vẫn giữ được ở mức trung bình.
_ Cô vẫn luôn ăn diện thế này sao? - Hoắc Thái Gia hờ hững liếc nhìn một cái trước khi Lưu Thi Thi đóng cửa xe lại.
_ Không hẳn, nhưng vì đối phương là ngài Hoắc, ăn diện một chút cũng tốt.
_ Hừ, cô thật thẳng thắn, tôi đánh giá cao đấy.
_ Và cũng rất biết điều nữa.
- Lưu Thi Thi đáp.
_ Cô nghĩ tôi sẽ khen ngợi việc cô tự động ngồi ở hàng ghế sau sao? - Hoắc Thái Gia nói.
_ Anh có để ý đến tức là đã ngầm thừa nhận rồi.
Hoắc Thái Gia lúc này mới trầm ngâm quan sát người kia qua chiếc kính nhỏ trên đầu hắn.
Lưu Thi Thi công bằng mà nói cũng được tính là mỹ nữ, tuy không thể so sánh với Khưu Tịnh Y, nhưng cô rõ ràng cũng khoác lên mình một nét đẹp khác, nhẹ nhàng và mong manh hơn nhiều.
_ Cô không ngại khi nghĩ đến những chuyện đã xảy ra sao? - Hoắc Thái Gia cong môi.
_ Thật ra thì có một chút, Hoắc tổng, nói thật thì tôi rất ngưỡng mộ anh, cho nên chuyện ngày hôm đó tôi có thể không tính toán, vẫn luôn giữ trong mình như một loại kỷ niệm.
_ Xem ra cô không hề biết ơn người đã giúp mình nhỉ?
_ Anh nói...Khưu Tịnh Y? Tôi vẫn luôn nhớ đến, nếu không nhờ vào việc quen biết cô ấy, tôi đã chẳng thể gặp được người như Hoắc tổng.
_ Vậy thì cô cũng tự biết đáp án rồi đấy.
Lưu Thi Thi nghệch mặt ra.
Cô sững sờ mất một lúc mới nhận ra bản thân vừa bị từ chối, hơn nữa lại rất phũ phàng.
Hoắc Thái Gia đúng là danh bất hư truyền, hắn vẫn luôn lạnh lùng như vậy, nhưng mà điều này càng toát lên vẻ quyến rũ nơi hắn.
Lưu Thi Thi cũng không lấy làm bất ngờ, chỉ có điều mọi thứ diễn ra hơi sớm quá khiến cô không trở tay kịp.
_ Cô không thông minh như cô ấy, nhưng cũng có tí bản lĩnh ăn nói, ít ra cũng thành công khiến tôi nghĩ rằng cô có thể làm tốt hơn như vậy trong vài phút trò chuyện đầu tiên.
_ Khưu Tịnh Y rất giỏi sao?
_ Đúng vậy, nhanh chóng rời khỏi tôi, cô ấy là người phụ nữ thông minh nhất trong số những người vây quanh tôi.
- hắn im lặng một chút, sau đó chậm rãi nói tiếp - nhưng cũng là người bất hạnh nhất.
_ Chuyện của các người, nhưng mà con người cô ấy không phải anh muốn là có thể giữ.
_ Lời của tất cả các người, tôi nghe đến buồn nôn rồi, ngậm miệng lại và bám cho chắc vào, có thể tôi sẽ tăng tốc để đến nơi sớm hơn.
Sau đó hắn dậm chân ga một phát, hình như xe đã lăn bánh nhanh hơn.
Tốc độ thay đổi đột ngột khiến cho Lưu Thi Thi có chút không quen, cả người liên tục rung lắc khiến cho phần tóc mà cô mất rất lâu có thể búi gọn nay bị bung bét ra hết.
_ Hoắc Gia, anh điên rồi sao??
Lưu Thi Thi hoảng hốt hét lên, nhưng hình như hắn lần này không để tâm.
Nhìn ngắm kĩ một chút, trong không gian khá tối của chiếc xe hơi, Lưu Thi Thi phải mất một lúc mới nhận ra hắn nãy giờ vẫn luôn đeo thiết bị âm thanh kỳ lạ nào đó ở một bên tai.
Để làm gì vậy nhỉ? Hắn luôn ghi âm đoạn đối thoại của cả hai sao? Lưu Thi Thi đoán già đoán non, ngàn vạn lần cũng chẳng thể biết, đó thật ra là thiết bị nghe lén...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...