Tổng Tài Là Người Yêu Cũ


Tại Tân thị.
Tân Dực Hành ngồi trên ghế xoay, hai tay linh hoạt vừa lật từng tờ dữ kiện trên bàn vừa gõ phím.
‘Cốc cốc cốc’
Đủ ba tiếng gõ cửa, Tân Dực Hành mới ngẩng đầu lên hỏi “là ai”.
Phía sau cánh cửa, Lý Uyển Nghi nói rằng có một số dự án cần sự phê duyệt của hắn, từ đó mới có được sự đồng thuận của Tân Dực Hành mà bước vào.
Lý Uyển Nghi bước nhanh đến chỗ hắn, cô đưa tay đặt một xấp văn bản đến trước mặt hắn, mùi mực in vẫn còn mới khiến hắn hơi khó chịu, Lý Uyển Nghi không biết vô tình hay cố ý lại ghé sát vào lòng hắn, một tay cầm khăn ngỏ ý giúp hắn che chắn mũi.
_ Tránh ra.
Hai chữ này Tân Dực Hành phát ra nhẹ nhàng và bình thản, giống như đây là chuyện hắn làm đã quen.

Nhưng Lý Uyển Nghi bất quá chỉ thay đổi tư thế, rốt cuộc khoảng cách vẫn không thay đổi được bao nhiêu, cuối cùng không hiểu thế nào lại ngã vào lòng hắn.
_ A Hành, tôi,...
Hai má cô phím hồng, môi đỏ mấp máy gọi tên hắn, dáng vẻ ngượng ngùng e lệ chẳng khác thiếu nữ tuổi đôi mươi.
Soạt.
_ Á..
Lý Uyển Nghi trăm lần vạn lần không nghĩ đến Tân Dực Hành vô tình đến mức gạt mạnh cô xuống đất.

Hành động bất ngờ của hắn khiến cô thấy đau, không chỉ là nỗi đau thể xác, mà còn là ở....trong tim.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà chỉ lén lút ngước nhìn một chút, hệt như một đứa trẻ vừa phạm lỗi đang lo lắng hình phạt sắp ập xuống.
_ Cô điên rồi sao?!
_ A Hành...
_ Tân thiếu, là Tân thiếu !! Hoặc chí ít cũng nên là Tân Dực Hành, từ bao giờ tôi và cô là mối quan hệ có thể gọi thân mật như thế?!
Tân Dực Hành gằn giọng, hắn dáng người thẳng tắp, hai tay đút vào túi, ánh mắt kiêu ngạo có, khinh thường có, tất cả trực tiếp xoáy thẳng vào Lý Uyển Nghi khiến cô cả người run lên từng đợt.

_ Tôi xin lỗi, Tân thiếu...
Lý Uyển Nghi rụt rè đứng dậy, hai tay run rẩy phủi lại quần áo, gương mặt tuyệt nhiên vẫn cúi gằm xuống đất.
_ Mau giải thích đi, lý do của cô?
Giọng hắn lạnh lẽo vang lên, dường như không muốn bỏ qua chuyện ban nãy.

Lý Uyển Nghi biết lần này bản thân không thoát được rồi.
_ Tôi chỉ là...trước đây chúng ta từng thân thiết như vậy...cũng đã hơn sáu năm rồi...tôi đã nghĩ mối quan hệ của chúng ta có thể tốt đẹp hơn...
_ Tốt đẹp hơn? Vậy ra là tôi và cô không phải là mối quan hệ tốt đẹp sao? Hay cô còn đang mong thứ gì cao xa hơn như vậy nữa?
Lý Uyển Nghi vẫn không dám đối mặt với hắn, đôi mắt cứ dán chặt vào sàn nhà dưới chân, giống như trạng thái cơ thể hiện tại của cô, trái tim cũng như vậy mà run rẩy.
_ Tôi...tôi...
_ Nói đi, có phải cô đang mong mối quan hệ này đi xa hơn nữa? Nếu cô nói thẳng ra, tôi có thể xem xét để thoả mãn cô.
Câu nói của Tân Dực Hành tuy chẳng rõ thực hư nhưng khó hiểu hơn nữa là việc Lý Uyển Nghi không biết lấy động lực từ đâu, môi đỏ vẫn luôn im lặng lúc này lại tìm cách lên tiếng.
_ Vâng...đúng vậy, A Hành, em rất thích anh, không, em yêu anh, yêu anh từ cái nhìn đầu tiên từ sáu năm trước, anh có thể...có thể...
Lý Uyển Nghi giọng nói đứt quãng.

Sau khi ngước lên nhìn vào hắn, cô mới bắt đầu hối hận về những gì bản thân đã làm.
Lẽ ra, cô không nên nói gì cả.
Không đúng, phải là ngay từ lúc bước vào căn phòng này, cô đã không nên làm gì cả.
Nhưng mà, chuyện đã xảy ra không thể vãn hồi.
Tân Dực Hành không có vẻ gì gọi là bất ngờ trước lời thú nhận tình cảm của Lý Uyển Nghi.

Môi hắn cong lên, chân mày cũng bắt đầu cong lại, đôi mắt hắn trừng trừng nhìn cô, hắn khoanh tay trước ngực, dáng vẻ vô cùng bạc bẽo.

_ Lý Uyển Nghi, cô là loại phụ nữ ngu ngốc nhất tôi từng biết.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, vẫn một dáng vẻ kiêu ngạo như trước.
_ Cô nghĩ cô là ai? Cô chỉ may mắn ở chỗ có thể gặp được tôi lúc tôi chập chững bước vào Tân thị, lúc đó tôi vốn đã chẳng để tâm đến cô, nếu không phải vì cô vẫn luôn đeo bám phía sau, tôi có thể đề bạt cô đến ngày hôm nay sao?
Lý Uyển Nghi run sợ trước sự vô tình của hắn, từng câu từng chữ đều như một vết dao đâm thẳng vào trái tim vẫn luôn run rẩy của cô.
_ Đừng bảo là bây giờ, từ sáu năm trước tôi đã luôn không để tâm đến cô, mở mắt ra đi Lý Uyển Nghi, chúng ta không phải sống trong thế giới phim ảnh, mà dẫu cho có là vậy, cô vẫn không xứng đáng làm nữ chính của tôi.
_ Tân thiếu, làm sao anh có thể...- Lý Uyển Nghi mếu máo gọi hắn, đôi mắt long lanh ửng nước nhìn hắn, vậy mà Tân Dực Hành chẳng có nổi một tia lay động.
Thành thực mà nói, hắn còn cảm thấy hả hê vô cùng.
Dáng vẻ đáng chết này của mọi loại phụ nữ như Lý Uyển Nghi đều khiến hắn phiền chết.
_ Cô gái ấy phải có mái tóc đen dài ngang lưng, đôi mắt to tròn mơ mộng, môi mọng căng tròn, khuôn mặt cân đối, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, tốt nhất nên là một mét sáu lăm, còn cô? - Hắn bước gần về phía Lý Uyển Nghi, lại cười châm biếm - cô thậm chí còn không nổi mét sáu, tóc lại nhuộm màu, môi lúc nào cũng một màu đỏ sẫm, đôi mắt thì lúc nào cũng liếc ngang liếc dọc...
_ Hơn nữa, người cô ấy rất thơm, rất quyến rũ, còn cô chỉ có thứ mùi rẻ tiền, bản thân cô cũng rẻ rúng như vậy.
Tân Dực Hành mỗi câu nói sẽ tiến về phía trước một bước.
Đứng trước mặt Lý Uyển Nghi, hắn sẽ không bao giờ cởi bỏ sự ngạo mạn của mình.
Thật ra, hắn đối với Lý Uyển Nghi cũng chưa bao giờ tốt đẹp như vậy.
_ Từng chi tiết một đều rất rõ ràng...chi bằng anh nói rằng cô ấy là Khưu Tịnh Y?
Lý Uyển Nghi gượng cười, giọng nói không còn vững vàng như trước, nhưng cô lần này đã có thể nhìn vào mắt hắn.
Thật ra, cô vẫn luôn hi vọng đó không là Khưu Tịnh Y.

Thật ra, hắn thà rằng đừng yêu người phụ nữ nào thì hơn...
_ Đúng.
Tân Dực Hành khẳng định không chút suy nghĩ.
_ Cô nói đúng, tiêu chuẩn của tôi rất khác, cho đến khi tôi gặp tiểu Y, cô ấy liền trở thành tiêu chuẩn của tôi.

Hắn mỉm cười.
_ Thật ra tóc màu nào cũng được, cao thấp thế nào cũng không sao, xuất thân như nào cũng ổn, chỉ cần đó là tiểu Y, à không, nhất định phải là tiểu Y, có lẽ...tôi đã yêu cô ấy mất rồi.
Lý Uyển Nghi đồng tử nở to hết mức.

Đánh chết cô cũng không tin nổi đây chính là Tân Dực Hành mà cô từng biết.
Hắn chưa từng, chưa bao giờ có biểu cảm như vậy.
Khưu Tịnh Y chưa hề xuất hiện trước mặt hắn, chỉ việc nhắc đến hai chữ “tiểu Y” là đã có thể đổi lấy nụ cười ấm áp trên môi hắn rồi...
Dễ dàng như vậy sao? Tới tận điều nhỏ nhoi nhất mà Lý Uyển Nghi cô vẫn luôn cố gắng vô vọng trong sáu năm qua, Khưu Tịnh Y chỉ bằng một đêm dạ hội đã thành công có được trọn vẹn trái tim hắn?
_ Cứ cho là như vậy, nhưng anh cũng nên đối xử tốt một chút với em, hay chí ít...chí ít là lời từ chối nhẹ nhàng, đây đâu phải là điều bất khả thi chứ?
_ Cô ngu thật hay giả vờ đây? Lý Uyển Nghi, tôi biết điều cô sẽ nói, cô thậm chí sẽ đem những thứ mà cô cho là bản thân đã hy sinh vì tôi sáu năm qua để ép tôi phải tốt với cô.

- Tân Dực Hành trở lại dáng vẻ cũ, tiếp tục xoáy sâu vào vết thương vẫn chưa kịp lành trong cô - Cô đã làm những chuyện tồi tệ như thế nào, không phải cô hiểu rõ nhất sao?
Lý Uyển Nghi sửng sốt nhìn Tân Dực Hành.

Không lẽ...hắn vẫn luôn biết rất rõ sao?
_ Tôi...
_ Thuốc kích dục, rượu vang, từng cuộc gặp gỡ, từng hành động nhỏ trong không gian làm việc, cô đã làm “tốt” như thế nào? - Hắn vẫn luôn không có nổi biểu hiện tốt, nhưng chỉ riêng lần này gương mặt càng méo mó hơn trước - cô...đã cản trở tôi hai lần.
Lý Uyển Nghi lại ngước lên nhìn hắn, lúc này nội tâm không còn bình tĩnh nổi nữa, cô rất muốn cản lời nói sắp thốt ra từ miệng hắn...
_ Tận hai lần, Lý Uyển Nghi, tôi suýt thì có được cô gái của tôi những hai lần.

Lần đầu tiên là lần gặp gỡ ở chuỗi khách sạn mới khai trương, có lý do khiến tôi khó trách được cô, nhưng lần thứ hai ở Châu Âu, cô đã tráo những thứ đồ ăn tôi chuẩn bị sẵn, cũng tuỳ tiện đổi tất cả những thứ tôi dày công sắp đặt, đó là lý do cô ấy hoàn toàn tỉnh táo?
_ Cô sao vậy? Không phải là cô đang nghĩ cô là người duy nhất có quyền sử dụng thuốc kích dục, hay là những thứ tương tự như thế? Cho nên cô đã cản trở tôi?
Lý Uyển Nghi run rẩy đáp lại hắn :
_ Em là đang giúp anh...Tân thiếu...sẽ thế nào nếu Hoắc Gia biết chuyện chứ? Cô ấy rõ ràng là người của...
_ Câm miệng !!!
Tân Dực Hành điên tiết gào lên, hắn còn thẳng tay ném cả chiếc đèn bàn gần đó xuống đất, tạo nên âm thanh vụn vỡ rất lớn.

_ Cô có gan nói tiếp xem...tiểu Y là người của Hoắc Gia sao? Nếu ngủ với một người liền có thể trở thành người của người đó, vậy thì chỉ cần cô ấy ngủ với tôi là được, đúng không? Chết tiệt, Lý Uyển Nghi, vậy mà cô lại ngăn cản tôi những hai lần !!!
_ Cứ cho là như thế, anh nghĩ Hoắc Gia để yên sao?!
_ Tôi có chỗ nào thua hắn?! Tân thị lẫn Hoắc thị không ưa nhau đã nhiều năm rồi, không phải đợi đến đời tôi với hắn thừa kế, tuy nhiên Lý Uyển Nghi, tôi vẫn chưa nói xong đâu, chuyện Hoắc Gia nắm rõ việc Khưu Tịnh Y ở bên tôi những ngày qua...chẳng phải công cô rất lớn sao?
Lý Uyển Nghi bị nói trúng tim đen nên liền im lặng, cô quay mặt sang hướng khác, nước mắt rơi thành từng hàng ướt đẫm một góc mặt.
_ Hay lắm, nể tình sáu năm cô đã luôn giúp đỡ tôi nên mạng nhỏ này của cô có thể giữ, nhưng vị trí này thì không thể nữa rồi, Lý Uyển Nghi, cô dọn đi cho khuất mắt tôi, ngay bây giờ.
Tân Dực Hành mệt mỏi quay về vị trí làm việc, hắn day day hai bên thái dương, những lời vừa nói ra đều rất nghiêm túc.
_ Tôi...tôi xin lỗi thưa Tân thiếu, xin anh hãy suy nghĩ lại, tôi sau này không như vậy nữa...
Lý Uyển Nghi phải nói vô cùng bi luỵ hắn.

Tình cảm đơn phương sáu năm qua không thể nói một hai câu liền có thể vứt bỏ, cô không cần tự tôn, nhiều năm rồi vẫn luôn không dùng đến thanh danh của mình, vậy mà không nói hai lời liền quỳ xuống bên chân hắn, hai tay níu lấy vạt áo hắn lay khẽ.
_ Tôi chừa rồi...Tân thiếu...tôi không có quyền xen vào chuyện của anh...tôi không nên nhiều chuyện như vậy, tôi cũng không nên lắm lời, tôi không nên....tôi không nên nghe lời dụ dỗ của Hoắc Gia, hức...huhu...
Tân Dực Hành phiền não nhìn xuống người đang quỳ bên cạnh, hắn lại nhìn cánh tay đang níu lấy vạt áo của hắn.

Đột nhiên lại thấy...bẩn quá.
_ Cút.
Hắn lại lần nữa gạt tay Lý Uyển Nghi xuống, hành động dứt khoát và mạnh mẽ, tựa như không chút lưu tình.
Không đợi Lý Uyển Nghi kịp có phản ứng, hắn đã nhấn nút báo động khẩn cấp, bên ngoài nhân viên bảo an đã lập tức chạy vào.
Lý Uyển Nghi luôn miệng gào lên, hắn chỉ nghe được những câu từ rời rạc.

Nào là “Tân thiếu”, sau lại là “A Hành”, rồi còn có cái gì mà không được, hình như cô luôn miệng xin lỗi.
Chỉ mất hai phút để căn phòng trở về trạng thái yên tĩnh vốn có.
Tân Dực Hành lại nhấn một dãy số khác trên điện thoại, không lâu sau liền có người đàn ông khác đợi sẵn ở bên ngoài.
_ Vào đi, Nghệ Ôn, chúc mừng cậu từ nay có thể làm ở vị trí thư ký chính thức !
__________oOo__________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận