Khưu Tịnh Y không phải kiểu người vô trách nhiệm.
Dù cô vô cùng bất mãn với ông chủ của mình cũng chưa bao giờ bày ra một mặt lười biếng trong công việc, ngược lại, cô càng thêm vùi đầu vào đó.
Hoắc Thái Gia thấy cô trở về phòng, biểu cảm tuy không rõ ràng nhưng cũng khiến hắn vui vẻ.
Cô là người thức thời, sự hiểu chuyện một cách ngoan ngoãn luôn khiến cánh đàn ông như hắn cảm thấy mị hoặc.
Hắn không muốn làm khó cô nên không nói thêm điều gì, không gian làm việc lúc này mới giống với dáng vẻ nên có thường ngày.
Cô vẫn đều đặn tiếp chuyện hắn, chỉ là mọi thứ đều liên quan đến công việc, giống như loại chuyện ám muội kia chưa hề xảy ra.
Hắn khó chịu cau mày, cô không để tâm đến cảm giác hưởng thụ đó chút nào sao?
Năm giờ chiều là lúc tan làm ở Hoắc thị.
Hắn nhìn thấy cô chăm chỉ làm việc thì vô cùng hài lòng, giả vờ nấn ná thêm chuyện để ở lại thêm một lúc, định bụng sẽ cùng cô về nhà.
Đợi đến bảy giờ tối, hắn tưởng như mình đã hết kiên nhẫn thì đột nhiên Khưu Tịnh Y đứng dậy.
Cô tiến về phía hắn, gập người tạo thành một góc chuẩn bốn mươi lăm độ xin phép cẩn trọng.
_ Chủ tịch, công việc đã xong rồi, tôi xin phép về trước.
_ Ừm, tôi cũng xong việc, có thể cùng...
Hắn còn chưa nói hết câu, đột nhiên Khưu Tịnh Y chìa ra một tệp giấy chặn đứng lời hắn.
_ Chủ tịch, tôi muốn xin nghỉ phép, phúc lợi của Hoắc thị mỗi năm sẽ được nghỉ mười lăm ngày, tôi muốn dùng nó ngay bây giờ, được chứ?
Vẻ quyết đoán của cô không khiến hắn đổi ý, nếu cô muốn lười biếng nghỉ ở nhà chỉ việc thủ thỉ bên tai hắn vài câu là được, hà cớ phải làm đến mức căng thẳng thế này?
_ Kiểu gì cũng phải gặp tôi, cô ăn ngủ ở biệt phủ của tôi mà lại nghĩ đến chuyện tránh mặt tôi sao? Khưu Tịnh Y, cô ấu trĩ quá đó.
Khưu Tịnh Y không buồn tranh cãi với hắn, chỉ nhẹ nhàng buông một câu.
_ Hoắc gia, tôi sẽ về nhà của mình trong những ngày nghỉ phép.
_ Khưu Tịnh Y, đừng thấy được nước làm tới, chuyện này chúng ta đã nói rồi.
_ Anh cho rằng phục vụ nhu cầu của anh cũng là một loại công việc, vậy tôi nhân thời gian này xin nghỉ phép, cũng đâu phải là chạy trốn, anh có vấn đề gì sao?
_ Khưu Tịnh Y !!
Cô ngước lên nhìn hắn, quyết đoán và không lộ ra chút run sợ nào.
Hợp đồng chỉ tồn tại một năm, người có quyền kết thúc trước là hắn, cách duy nhất để kết thúc mối quan hệ tội lỗi này chính là khiến hắn phải chán ghét cô đến cùng cực.
Cũng đâu phải chưa từng bị hắn bỏ rơi? Cái cảm giác đau đến thấu xương thấu tuỷ đó, cô sớm đã lĩnh hội đủ rồi.
Hoắc Thái Gia cảm thấy bản thân nóng nảy đến mất bình tĩnh, nhanh chóng chấn chỉnh lại tâm trạng của mình, hắn không thể cứ sống tuỳ tiện như trước đây, cái gì cũng để lộ ngoài da như thế được.
Hắn xoay người bỏ đi, chỉ lạnh lùng buông ra mấy chữ.
_ Tuỳ cô.
_ Cảm ơn anh, thưa chủ tịch.
Khưu Tịnh Y nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng có chút lạnh lẽo và đơn độc.
Hắn không yêu cô đâu, cũng không có chút đồng cảm nào cả, chỉ là muốn dày vò cô đến chết thôi.
Hắn muốn cô phải thảm hại hơn nữa, cô càng không để bản thân mình rơi vào đáy của vực thẳm.
Hoắc Thái Gia nói đúng, cô...tỏ vẻ cho ai xem?
_________oOo___________
Hoắc Thái Gia đắm mình trong bồn tắm đầy cánh hoa hồng đỏ thơm ngát.
Hắn sai người chuẩn bị tất cả những thứ này hòng muốn cô biết cách tận hưởng cuộc sống, bây giờ mới phát hiện ra cô một chút cũng không động vào, hắn đành phải tự mình đem ra sử dụng.
_ Thiếu gia, đây là tinh dầu ngài yêu cầu...
Giọng nói của phụ nữ trong không gian ẩm ướt và lãng mạn thế này, thật ngọt ngào biết mấy.
Hoắc Thái Gia thầm cảm thán, hắn thấy cơ thể mình nóng bừng bừng, cả người như đang bị thiêu đốt, quả thật rất kì lạ.
Cánh tay nhỏ nhắn hướng về thành bồn tắm, chậm rãi đổ thứ chất lỏng thơm ngát kia vào.
Không biết vô tình hay cố ý lại chạm nhẹ vào bờ vai rắn chắc của hắn.
Hoắc Thái Gia im lặng tận hưởng tiếng nhạc âm hưởng với âm lượng vừa phải, không quá bận tâm đến những cái đụng chạm vừa rồi.
Đột nhiên, đầu óc hắn trở nên mơ hồ một cách khó hiểu, lồng ngực cũng đập mạnh hơn bình thường, hơi thở cũng nặng nề gấp rút.
Không ổn, quả thật có thứ gì đó không ổn.
Cái động chạm vụng về tiếp theo khiến hắn giật mình, xoay người chụp vội bàn tay đó, dưới ánh sáng heo hắt của những ngọn nến sáp trong phòng, hắn nheo mắt nhìn dung mạo của kẻ đang cố gắng cầu xin cái chết kia.
_ Thiếu...thiếu gia?
Khả Doanh đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng dùng đôi mắt lấp lánh của thiếu nữ mới lớn nhìn hắn.
Cô ta e dè nhìn xuống tay mình, trong lòng khấp khởi chờ mong...
_ Cô...là ai?
_ Dạ?
Hoắc Thái Gia dần mất kiên nhẫn, hắn nghiến răng lặp lại câu hỏi của mình, kèm theo đó ngữ điệu không ít ác ý.
_ Ngài...không nhớ Khả Doanh sao?
Cô ta bắt đầu ấp a ấp úng, rõ ràng đã tìm thời cơ thích hợp, vậy mà vẫn bị hắn doạ cho sợ chết khiếp.
Ồ không, với thái độ này của hắn, có khi chưa ra khỏi phòng thì cô ta đã chết thật.
_ Cút.
Hoắc Thái Gia khó nhọc lên tiếng, cơ thể dần vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn, hắn bắt đầu hối hận bản thân đã để Khưu Tịnh Y rời đi quá sớm.
Khả Doanh sợ hãi nuốt nước bọt vào trong, cô ta chạy nhanh đến nỗi suýt thì vấp té không dưới hai lần.
Hoắc Thái Gia khoác vội áo choàng ngủ lên người, hắn lớn tiếng gọi quản gia vào trong, khó khăn lắm mới có thể nói được một câu hoàn chỉnh.
_ Từ đây đến nhà Khưu Tịnh Y mất bao lâu?
_ Thiếu gia, giờ này cũng là nửa đêm rồi đi, đường đến nhà Khưu tiểu thư hẳn không có nhiều xe, người của chúng ta sẽ cố gắng đến đó trong vòng mười lăm phút.
Mười lăm phút, Hoắc Thái Gia lẩm bẩm trong miệng.
Hắn sai người lập tức chuẩn bị xe, điểm đến là nơi Khưu Tịnh Y đang sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...