Tại đồn cảnh sát, Diệp Lam ban đầu vẫn ra sức định tội cho thanh niên trẻ tội nghiệp kia, sau cùng nhờ sự can thiệp của cảnh sát mà hai bên tạm thời hoà giải, người kia được trả về.
_ Chàng trai trẻ, xin lỗi cậu.
_ Không sao, thím à, lần sau đừng để tôi gặp lại nữa.
Cùng lúc đó Khưu Lục Giang hớt ha hớt hải chạy tới, phát hiện mọi chuyện đều đã xong rồi.
Sau khi chỉ còn lại Khưu gia và một vài cảnh sát viên trong phòng thẩm vấn thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Bước vào là một cô gái trẻ tươi tắn chìa tay chào hỏi :
_ Xin chào, cháu là Lưu Mẫn, bạn học của Tịnh Y, rất vui được gặp lại mọi người.
_ Lưu Mẫn? Lâu như vậy rồi, thực tốt quá, bây giờ cháu làm cảnh sát sao?
_ Vâng, phù hợp với tính khí của cháu - Lưu Mẫn tươi cười, quay sang nháy mắt với Khưu Tịnh Y - cháu đã nghe Tịnh Y nói rồi, đây là đồn cảnh sát, bọn hắn bên ngoài sẽ không dám vào, cháu sẽ nhờ đơn vị cấp một xe đánh lạc hướng chúng, còn mọi người sẽ đi xe của cháu ở cổng sau.
_ Lưu Mẫn...Tịnh Y có người bạn như cháu thật tốt quá...!- Diệp Lam xúc động nghẹn ngào ôm lấy Lưu Mẫn một lúc không buông.
_ Được rồi bác Diệp, chuyện ơn nghĩa nói sau, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng đi thôi, đơn vị đã cấp xe và một số người cải trang giống mọi người đi trước rồi.
__________oOo__________
Chiếc xe của Lưu Mẫn dừng bánh trước một căn trọ nhỏ ọp ẹp nằm sâu trong hẻm.
Vì để tránh sự săn lùng của bọn chủ nợ Khưu Tịnh Y đành phải để gia đìnn trước tiên ở nơi này ẩn náu.
_ Cảm ơn cậu Mẫn Mẫn, cả đời này tớ sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay...
_ Đừng nói vậy, chúng ta là bạn bè, tớ rất vui vì đã có thể giúp Khưu gia.
Lưu Mẫn vỗ tay lên vai Khưu Tịnh Y tinh nghịch nháy mắt, vì Khưu Lục Giang và Diệp Lam khẩn thiết mời mọc nên cô đành ở lại dùng bữa với Khưu gia, một bàn ăn giản dị nhưng đầy ấm cúng.
Sau bữa ăn, Lưu Mẫn lên gác xếp ngồi cạnh Khưu Tịnh Y, cùng cô khui từng lon bia ra uống.
_ Tớ nói này Tịnh Y, cậu có nhớ Đô Lạc Thành không?
_ Nhớ chứ, chúng ta lúc đó đã rất vui...
Khưu Tịnh Y đưa lon bia đầu tiên lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, mắt híp lại tươi cười đáp lời Lưu Mẫn.
_ Vậy...Hoắc Thái Gia, cậu có nhớ hắn ta không?
_ Lưu Mẫn, cậu say rồi.
Khưu Tịnh Y nói rồi đặt lon bia trên tay xuống đất, tiện tay gom hết những lon còn lại xếp vào tủ.
_ Không trả lời được? Năm năm nay rồi, cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại giấu trong lòng cũng không để tớ biết?!
_...
_ Không nói nữa, tớ về đây, khi nào cần thiết cứ gọi cho tớ.
Lưu Mẫn nhìn thấy bộ dáng im lặng bi thương của Khưu Tịnh Y liền không muốn nhắc tới, tức giận cắt ngang câu chuyện rồi hậm hực bỏ về.
_ Để tớ tiễn cậu.
__________oOo__________
Sau khi Lưu Mẫn đã rời đi Khưu Tịnh Y trở lại gác xếp lục lọi trong những cuốn sổ tay cũ thời cao trung, không cẩn thận làm rớt ra ngoài những tấm ảnh cũ ngả màu.
Nhặt lên nhìn ngắm thật kĩ, Khưu Tịnh Y bỗng thấy nhân ảnh trước mặt đang nhoè đi, hoá ra nước mắt tự khi nào đã không còn trong tầm kiểm soát, cứ thế mà tuôn rơi ướt đẫm cả khuôn mặt thanh tú.
_ Con có chuyện gì sao Tịnh Y?
Diệp Lam tầng dưới nghe tiếng động lạ liền gọi với lên khiến Khưu Tịnh Y giật mình thoát khỏi mộng mị.
Cô lau vội nước mắt nhanh chóng điều chỉnh lại giọng nói của mình.
_ Con ổn, mẹ...mẹ cứ tiếp tục việc đang làm đi.
Tưởng con gái vẫn đang đau lòng vì chuyện nhà cửa, Diệp Lam thở phào nhẹ nhõm nghe giọng nói của Khưu Tịnh Y.
Hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, Khưu Tịnh Y nhẹ nhàng lau khô tấm ảnh vừa bị mình làm ướt, cẩn thận đặt vào giữa cuốn sổ tay, gấp lại đặt vào chỗ cũ.
“Hoắc Thái Gia...cả đời này xin đừng gặp lại”
Khưu Tịnh Y vừa nghĩ ngợi vừa soạn chăn gối chuẩn bị đi ngủ, không biết ngoài cửa sổ vừa có tia sáng vụt ngang qua, là sao băng mà hàng vạn người mong ngóng, vừa vặn đi ngang nơi có tầm nhìn rõ nhất là khu xóm trọ ọp ẹp của cô...
__________oOo_________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...