Hoắc Thái Gia cảm thấy tinh thần vẫn rất mệt mỏi, tuy nhiên cơ thể lại vô cùng sảng khoái, có lẽ là nhờ việc ngủ đủ giấc.
Ngay khi vừa mở mắt, cảm giác tội lỗi lại lần nữa trào dâng trong lòng hắn.
Hắn tự cho rằng bản thân thật khủng khiếp khi có thể ôm nghi phạm số một trong vụ sát hại của em gái mình ngủ một cách thoải mái.
Hắn nghe tiếng nước chảy từ vòi sen trong phòng tắm mà trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn rời khỏi chiếc giường ma quỷ này ngay sau đó.
Sau khi hắn có thể bình tâm lại và cư xử một cách đàng hoàng, hắn lại muốn nhìn cô một chút, có lẽ là cô đang ở phòng ăn rồi.
Hoắc Thái Gia bước xuống cầu thang, đi một vòng ra khỏi sảnh lớn, hắn mở cửa ra, hoàn toàn không có bóng dáng đó.
Người hầu nhìn thấy hắn liền cung kính cúi chào, bọn họ giúp hắn kéo ghế, sau đó đem thức ăn đã hâm nóng lần lượt đem lên bàn.
Hoắc Thái Gia liếc mắt một lượt, bàn ăn có thể chứa đến hơn hai mươi người, vậy mà chỉ có một mình hắn ngồi dùng bữa.
_ Cô ta đâu rồi?
Hắn vừa cắt một miếng thịt đặt lên miệng, trong lòng cảm thấy chán ngấy dư vị của những mỹ lương ngày ngày mình đều nếm trải.
Người hầu nhìn vào mắt nhau, sau đó một người chủ động lên tiếng trước, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
_ Khưu tiểu thư không muốn dùng bữa, cô ấy đã ra ngoài từ sớm.
Hoắc Thái Gia dừng động tác cắt thịt của mình lại, hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc, nhận thấy cô không phải kiểu người hẹp hòi đến mức không muốn cùng hắn dùng một bữa.
Hơn nữa, cô không phải luôn có lối sống tiết kiệm sao? Trong hoàn cảnh như thế mà vẫn còn tâm trạng ra ngoài sử dụng tiền?
Cạch.
Hắn đặt dao nĩa trên tay xuống bàn tạo thành tiếng động lớn.
Chỉ khẽ quan sát thái độ của những người xung quanh, trừng mắt cảnh cáo.
_ Đều do các người nấu không đủ ngon, hay là, Khưu tiểu thư là người dễ dãi đến mức không nấu một bữa cũng không vấn đề gì?
Đáp lại hắn là một màn im lặng đến nghẹt thở.
Quả nhiên, không một ai dám trả lời câu hỏi của hắn.
Hoắc Thái Gia đập một tay xuống bàn, âm thanh phát ra dữ dội đến mức khiến người ta rợn tóc gáy, hắn đưa ngón tay chỉ sang hầu nữ ban nãy nói chuyện với hắn.
_ Cô, ngay lập tức thu dọn hành lí cút ra khỏi biệt phủ này.
Hầu gái quỳ sụp xuống nức nở van xin hắn.
Hoắc Thái Gia chỉ hừ một tiếng lạnh lẽo, sáng sớm đã khiến hắn chướng tai gai mắt, loại người tàn độc như hắn không phế cô ta vài ngón tay đã là may mắn lắm rồi.
__________oOo___________
Khưu Tịnh Y pha một tách cà phê vào ly giấy, thử đi thử lại đến lần thứ năm thì mới tìm ra được công thức làm ra hương vị ngon nhất.
Cô cẩn thận ghi lại vào sổ tay, không muốn hắn phải vì thương hại mình nên nhẹ nhàng ưu ái , càng không muốn đối diện với nét thất vọng cũng như chán ghét trên đôi mắt băng hàn của hắn.
Văn phòng bên ngoài mở đèn rồi, có lẽ mọi người bắt đầu đến làm việc đầy đủ.
Khưu Tịnh Y thở ra một hơi, tự nhủ bản thân sau này cứ đều đặn đi sớm hơn giờ làm hai đến ba tiếng là tốt nhất, vừa tiết kiệm thời gian làm thêm được nhiều việc, vừa tránh được ánh mắt soi mói của đồng nghiệp.
Cô nghe tiếng bíp nhỏ nhẹ vang lên, thì ra Hoắc Thái Gia đến rồi, đến sớm hơn cô nghĩ.
Khưu Tịnh Y chầm chậm đứng dậy chào hắn, trên môi nở ra nụ cười chuẩn công nghiệp.
Vậy mà không hiểu sao hắn lại không vui, lông mày rậm cau lại nhìn cô đầy khó chịu, cũng không đáp lời cô mà bước vào trong ngồi phịch xuống ghế.
Dù không muốn có suy nghĩ quá phận nhưng Hoắc Thái Gia quả nhiên là người đàn ông hoàn mỹ, thật khó cho một người phụ nữ phải làm việc mà không lén lút nhìn ngắm hắn.
Khưu Tịnh Y thầm cảm thấy chạnh lòng, cũng cảm thấy có chút ghen tị với quãng thời gian mà cô không ở bên hắn, có lẽ hắn đã dây dưa với không ít nữ nhân.
Nhưng rất nhanh, suy nghĩ đó cũng bị cô gạt bỏ không thương tiếc.
Hoắc Thái Gia ngửi thấy mùi cà phê, đậm đà và rõ ràng hơn mọi ngày, hắn khẽ ngước mắt lên nhìn, trên bàn từ lúc nào đã có tách cà phê nóng hổi.
Hắn nhìn vẻ cung kính của cô mong chờ hắn nếm thử mà lòng dấy lên cảm giác bức bối, hắn cũng không hiểu nổi bản thân vì sao lại có ác cảm với thái độ này của cô.
Nhưng mà, vẫn quyết định nâng ly uống thử một chút.
Vẫn là mùi vị đắng đắng chạm nơi đầu lưỡi, nhưng khác với mọi ngày, còn có chút ngọt và thơm nồng khó tả.
Hắn ngạc nhiên liếm một vòng quanh viền môi mình, rồi uống một hơi cạn sạch những gì có trong tách.
_ Có phải rất ngon không thưa chủ tịch? - Khưu Tịnh Y đôi mắt sáng rực mong chờ câu trả lời của hắn.
Đúng rồi, chí ít cũng phải là bộ mặt này.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Hoắc Thái Gia chỉ đưa tay lên miệng hắng giọng nói một nẻo.
_ Ừm, cũng được.
Khưu Tịnh Y cũng không có mong chờ gì nhiều ở hắn, không chê trách là được.
Cô xoay người trở về vị trí của mình, cẩn thận sắp xếp hồ sơ theo từng đề mục.
Hắn chăm chú làm việc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một chút.
Hoắc Thái Gia thuộc hàng khó tính nhất trong những người khó tính, hắn hay để ý đến những tiểu tiết nhỏ, cũng rất hay càu nhàu, hơn nữa không bao giờ chứa chấp một người không có giá trị ở bên mình.
Vậy mà năm lần bảy lượt hắn đều vì cô mà phá lệ.
Chậc, hôm nay cô lại mặc áo trắng đi làm, khác với những thư ký trước đây đều mặc váy ngắn hết cỡ cố ý để lộ đôi chân trần trước mặt hắn, Khưu Tịnh Y chỉ mặc chiếc quần ống loe đen dài phối kèm đôi cao gót cùng màu mẫu mã đơn giản.
Rất biết cách bảo vệ bản thân, cô càng kín đáo như vậy càng khiến hắn tò mò da thịt phía sau lớp vải đó là gì, Hoắc Thái Gia thầm nghĩ.
Làn da trắng muốt của cô dưới sự vuốt ve của hắn trở nên đỏ ửng, hơi thở gấp gáp nóng bỏng phả ra bên tai hắn...
Trời đất ! Hoắc Thái Gia ôm đầu gục xuống bàn, hắn đang nghĩ cái quái gì vậy? Mới sáng sớm mà đã...
Khưu Tịnh Y hoảng hốt tưởng hắn có bệnh, vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh hắn, ân cần hỏi thăm tình trạng của hắn.
Hoắc Thái Gia biết bản thân không ổn rồi, hắn gạt tay cô ra khỏi người trong khi đầu vẫn gục trên mặt bàn, lớn tiếng yêu cầu cô tránh xa mình ra.
Khưu Tịnh Y nào biết bản thân đứng trước hang cọp, càng nghĩ hắn đang có bệnh nên khó chịu, cố gắng tiếp cận hắn nhiều hơn.
Bàn tay nhỏ nhắn len lỏi qua khỏi sự ngăn cản của hắn, nhẹ nhàng áp lên trán hắn, vô cùng nóng, hắn còn đang đổ mồ hôi nữa.
_ Chủ tịch, anh không ổn đâu, đứng dậy, tôi đưa anh đến bệnh viện.
_ Không, không cần...
Da thịt cô chạm vào hắn mát rượi, khiến người hắn khẽ run lên mấy cái.
Chết tiệt.
Hắn chụp lấy cánh tay Khưu Tịnh Y kéo mạnh, thành công lật ngược cô nằm bên dưới mình, bàn làm việc trở nên lộn xộn hơn bao giờ hết.
Khưu Tịnh Y căng thẳng nhìn vào đôi mắt đục ngầu của hắn, hoài nghi hắn có lẽ không phải bị bệnh, mà là...
_ Tôi đã bảo đừng chạm vào người tôi, cô nghe không hiểu sao?
_ Tôi xin lỗi, chủ tịch, tôi tưởng anh không khoẻ, nếu như không phải như vậy, cho phép tôi...
_ Chậc, tại sao những lúc không nên nhất, cô lại luôn chống cự vậy hả?
Hoắc Thái Gia thở một cách khó nhọc.
Hắn vừa tháo caravat trên cổ mình vừa cúi người xuống thấp nhất có thể, đến khi viền môi chạm vào vành tai Khưu Tịnh Y, hắn mới chậm rãi lên tiếng.
_ Tôi phát hiện ra chúng ta chưa thử ở chỗ này, hẳn là rất kích thích.
Khưu Tịnh Y trợn mắt nhìn hắn.
Cô biết hắn trăng hoa, biết hắn không thiếu phụ nữ, biết hắn trải qua đủ loại tình ái, nhưng không biết hắn càn rỡ đến mức dám làm ra loại chuyện đó ở nơi đông người như vậy.
_ Nhưng, nhưng đây là chỗ làm việc, anh sẽ không đâu...đúng không?
Làm ơn, hãy nói đúng đi.
_ Xin lỗi, để cô thất vọng rồi.
Giọng hắn trầm khàn, mất hết kiên nhẫn luồn tay vào bên trong áo của cô, da thịt thô ráp của hắn chạm vào những nơi nhạy cảm nhất khiến Khưu Tịnh Y không nhịn được thốt lên thành tiếng.
Cô bịt chặt miệng mình lại, thật nguy hiểm, chỉ cách một cánh cửa kia thôi, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người bước vào.
Nhưng kích tình của hắn khiến đầu óc Khưu Tịnh Y trở nên mụ mị.
Hắn không chỉ càn rớ dưới lớp áo của cô, mà quần dài sớm cũng bị hắn gỡ xuống.
Hắn vẫn đang mặc đồ nguyên vẹn, nhưng trang phục của cô bị hắn làm cho xáo trộn, nửa kín nửa hở phô bày trước mặt hắn.
Khưu Tịnh Y xấu hổ che mặt mình, cô đã dùng hết sức lực để vùng vẫy, hoá ra chỉ khiến hắn càng thêm hưng phấn.
Cuối cùng chỉ có thể cắn răng chịu đựng để hắn giày vò cơ thể mình.
Khi đang đến lúc cao trào, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Cộc cộc cộc.
Khưu Tịnh Y hoảng hốt dùng hai tay che miệng mình, cô ngước nhìn Hoắc Thái Gia bằng ánh mắt van xin, đáp lại cô, đôi mắt hắn mơ màng không đầy đủ ý vị.
Hắn hoàn toàn chìm trong khoái lạc mất rồi.
_ Hoắc gia, tôi có thể vào trong không?
Là Tô Hiệu.
Vị hôn thê của hắn đang ở đây, tại sao hắn vẫn có thể bình tĩnh tiếp tục loại chuyện như vậy?!
Khưu Tịnh Y phẫn uất trong lòng, sự xuất hiện của Tô Hiệu như một hồi chuông cảnh báo ranh giới đạo đức trong lòng cô, khiến cô choàng tỉnh giữa cơn ác mộng đẹp đẽ.
Tô Hiệu tốt xấu cũng xuất thân tiểu thư gia giáo, cô ta sẽ không tuỳ tiện bước vào nếu không có sự đồng ý của Hoắc Thái Gia, đứng đợi một lúc không có hồi đáp, cô ta nghĩ hắn vẫn còn khó chịu chuyện mấy hôm trước, chỉ để lại lời nhắn rồi rời đi.
_ Vậy...mười phút sau tôi sẽ quay lại.
Trên bàn làm việc, hai cơ thể dính chặt lấy nhau, khi hắn đạt đến cực hạn của bản thân mới rùng mình rút ra khỏi cơ thể Khưu Tịnh Y.
Cô thở dốc nhìn hắn, cũng may hắn còn chút lòng nhân đạo, không tuỳ tiện để thứ đó bên trong cô.
Sau khi lau dọn sạch sẽ tàn cuộc, Hoắc Thái Gia chỉnh lại trang phục của mình, hắn nhìn cô cười chế giễu, cũng lộ ra vẻ thoả mãn đầy thú tính.
_ Cô rất biết cách dùng cơ thể của mình nhỉ? - Hắn tiến về phía Khưu Tịnh Y vẫn còn đang ngồi thụp dưới sàn nhà lạnh lẽo, nâng cằm cô lên đối diện hắn - Vẫn còn muốn diễn? Cô đã mê mẩn tôi như thế nào, bây giờ muốn tỏ vẻ thanh cao trong sáng cho ai xem?
_ Anh rõ ràng biết sẽ có người đến...!- Khưu Tịnh Y uất ức nhìn hắn.
_ Đừng nói như thể cô hận tôi lắm, nói thật lòng mình đi, có phải Tô Hiệu chen ngang khiến cô tức giận không? Cô thừa biết, mười phút thật sự không đủ...
Chát.
Âm thanh chói tai vang lên.
Hoắc Thái Gia sững người nhìn cô, hắn vốn chỉ muốn cô khuất phục một chút, gỡ bỏ lớp mặt nạ cứng ngắc đó trước mặt hắn khó như vậy sao?
Hắn thề rằng chỉ cần cô một lần thử nũng nịu làm trò, hắn nhất định yêu chiều cô đến quên trời quên đất.
Nhân lúc hắn mê mẩn cơ thể của cô, nhân lúc tình cảm của hắn lại lần nữa sôi sục, cô thay vì chớp lấy cơ hội giành giật sự sủng ái của hắn lại cam tâm hành hạ bản thân như vậy sao?
_ Tại sao...
_ Hoắc gia, anh không có lỗi, là do tôi không tự chủ được, là do tôi ăn mặc chưa đủ kín đáo khiến anh phải...khiến anh phải...
Đúng vậy, cái tát trời giáng đó thay vì đặt lên người hắn, cô lại để nó rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Hoắc Thái Gia cắn chặt môi mình, lửa giận trong lòng khiến hắn nắm chặt tay thành nấm đấm, cơ thể run lên từng đợt không thể kiểm soát.
Vừa vặn mười phút, cùng lúc đó, Tô Hiệu lại gõ cửa ở bên ngoài, Khưu Tịnh Y nhận ra khuôn mặt mình nặng trĩu hai hàng lệ trên má, cô vụng về lau vội thứ cảm xúc ngổn ngang của mình, xoay người bước ra ngoài mở cửa.
Cạch.
Tô Hiệu liếc mắt nhìn Khưu Tịnh Y, bất mãn và chán ghét không thể giấu được qua đôi mắt trang điểm kỹ càng của cô ta.
Khưu Tịnh Y lịch sự cúi người thật thấp tiếp đón Tô Hiệu, sau đó nhẹ nhàng nói lời xin lỗi rồi bỏ ra ngoài.
Cô ta ngoái nhìn theo một lúc, phát hiện Khưu Tịnh Y đôi mắt long lanh chực chờ sắp khóc, bước chân cũng xiêu vẹo khó khăn hơn bình thường.
_ Hoắc gia, anh hôm trước còn vì cô ta mà cãi nhau với em một trận, hôm nay đã khiến cô ta khóc rồi sao?
Tô Hiệu bước lại gần hắn, e lệ choàng tay ôm lấy cổ hắn, lộ ra một mặt câu dẫn quyến rũ.
Hoắc Thái Gia gỡ tay cô ta, bình thản bước về chỗ ngồi của mình, đáp lại bằng chất giọng châm biếm.
_ Tôi không nghĩ hôm nay cô lại hồ đồ như thế?
Tô Hiệu im lặng chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.
_ Không nhìn ra sao? Tiểu mỹ nhân của tôi đi còn không nổi, cô nói xem nếu không phải cô chen ngang chuyện tốt của chúng tôi, mười phút đó, thật sự có đủ không?
_ Hai người...hai người vừa rồi đã...anh...?!
Tô Hiệu giận đến đỏ mặt tía tai.
Cô ta hoàn toàn có thể hiểu được ý tứ của hắn, ghen tuông khiến cô ta không điều khiển được cảm xúc của mình, điên loạn đập phá mọi thứ trước mặt hắn.
_ Anh cần phụ nữ phát tiết đến thế sao? Nếu cuộc sống độc thân khiến anh chịu không được, vậy thì dời ngày kết hôn sớm hơn ba tháng đi, em sẽ xem như không có chuyện này xảy ra.
_ Tô tiểu thư, tôi không phải người đàn ông sạch sẽ, vậy mà cô vẫn muốn sao? - hắn nhìn Tô Hiệu cười mỉa mai.
_ Chỉ cần sau đó anh chỉ ở bên em...chỉ cần...hức.
Tô Hiệu khóc nấc trước mặt hắn, vậy mà hắn chẳng có nổi tia đau lòng nào, ngược lại còn cảm thấy phiền phức.
Cô ta cũng là người kiêu ngạo, chỉ là yêu thích hắn đến hoá rồ, không nhận được tình cảm đáp lại nơi hắn, cô ta chỉ đành thu lại biểu cảm của mình, tức giận đóng sầm cửa.
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Chỉ còn mỗi Hoắc Thái Gia, hắn lúc này mới lộ ra nét lo lắng, ngả người ra phía sau, đăm chiêu nhìn trần nhà không tránh khỏi thở dài một tiếng.
Không biết...Khưu Tịnh Y đã thấy ổn hơn chưa?
__________oOo__________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...