Khưu Tịnh Y chỉnh trang lại y phục rồi bước xuống lầu, người hầu nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, Khưu Tịnh Y có thể nhận ra trong ánh mắt của họ sự ghen ghét đố kỵ, còn có loại khinh bỉ vô thường.
Nhưng cô nào có quan tâm, họ cũng có phải người sẽ cho cô tiền, cũng đâu phải người giúp cô thoát khỏi khó khăn.
Cầm trên tay chi phiếu ba trăm vạn tệ, Khưu Tịnh Y bắt đầu thở dài một hơi, nhắm mắt cho qua toàn bộ sự việc đã diễn ra đêm trước.
_ Uống đi.
Còn chưa kịp định hình chuyện đang xảy ra thì Khưu Tịnh Y đã cảm thấy có thứ gì đó trong miệng mình nên theo cảm tính đã nuốt vội xuống, do vật thể khá lớn mà lại không dùng nước uống cùng nên vị đắng lan ra khắp cổ họng khiến cô ho sặc sụa.
Thì ra là thuốc, nhưng là thuốc gì?
Cô vuốt ngực ngước lên nhìn người vừa đưa thứ thuốc lạ vào miệng mình, không đợi cô tra hỏi, cô gái kia đã tự mình trả lời.
_ Đây là thuốc tránh thai, các cô gái đến đây đều phải uống.
Câu trả lời ngắn gọn đầy hàm xúc khiến Khưu Tịnh Y vô cùng hài lòng, dù sao cô cũng không muốn có con, chí ít là không phải lúc này, cũng không phải của hắn.
Nhưng thứ khiến cô bất mãn chính là thái độ của cô gái trẻ kia, tốt xấu gì cũng là tình nhân của chủ tịch, vậy mà lại bị một hầu nữ thấp kém xem thường.
_ Cô liếc tôi cái gì? Loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi, cũng đâu phải mỗi cô xinh đẹp, Hoắc gia cũng không phải lần đầu cặp kè phụ nữ.
Khưu Tịnh Y mỉm cười, cô biết mình không phải người phụ nữ duy nhất của hắn, cô cũng không mong bản thân dây dưa với hắn dù chỉ quá một giây được ghi trong hợp đồng.
_ Cô đã nói xong rồi đúng không? Tôi bây giờ còn có chuyện, không thể tiếp tục nghe cô nói nhảm.
_ Lại còn ra vẻ thanh cao, lại là tiếp vị khách khác chứ gì?
“Chát”
Khưu Tịnh Y cũng không phải người hiền lành, chỉ sau câu nói kia thì hầu nữ ngay lập tức nhận phải một cái bạt tai trời giáng.
Cô ta ngã xuống đất hung tợn liếc Khưu Tịnh Y, nhưng còn chưa kịp mắng chửi đã bị vẻ mặt của cô doạ ngược lại.
_ Thứ nhất, tôi không muốn có con.
Thứ hai, tôi là tình nhân của Hoắc Thái Gia thì sao chứ? Tôi vẫn trèo được lên giường của anh ta, còn cô thì sao? Thứ ba, cô xem thường Hoắc Thái Gia đến mức nhận thấy anh ta sẽ ngủ cùng một nữ nhân dơ bẩn sao?
Hầu nữ im lặng, tay vẫn giữ nguyên trên gương mặt sưng đỏ của mình, duy chỉ có đôi mắt vẫn không giảm bớt sự căm hận dành cho cô.
_ Nếu có dịp, tôi nhất định sẽ thủ thỉ vào tai Hoắc Thái Gia, bảo anh ta thử một lần để mắt đến cô.
Còn bây giờ thì tôi phải đi đây, tạm biệt\~
Khưu Tịnh Y mỉm cười ngọt ngào khiến hầu nữ càng thêm điên tức, cô vô cùng đắc ý bước ra ngoài gọi một chiếc taxi.
Dù sao cũng không thể vì những chuyện này mà trễ giờ làm được.
__________oOo____________
Chỉ riêng ở Lux cô mới cảm thấy bản thân được làm chính mình, dù điều này nghe rất nực cười, nhưng mọi người ở đây đều đem đến cảm giác vô cùng thân thiện.
Cũng như mọi ngày, Khưu Tịnh Y chăm chỉ lau chùi từng ly rượu, cẩn thận sắp xếp mọi thứ vào kho hàng.
Trong lúc cô đang làm việc chăm chỉ thì đột nhiên Mạn Tâm Tâm từ phía sau xuất hiện :
_ Tiểu Y, chúng ta nói chuyện một chút được không.
Sau đó chỉ mất năm phút, Khưu Tịnh Y cảm thấy đầu óc mình choáng váng.
Những lời Mạn Tâm Tâm nói ra giống như đòn chí mạng giáng xuống đầu cô.
_ Như vậy đó, Lux không thể tiếp tục giữ chân em nữa.
_ Hoắc Thái Gia làm như vậy sao? - Khưu Tịnh Y run rẩy.
_ Ở đây chúng ta không có quyền nói như thế, đáng nhẽ việc này nên diễn ra âm thầm, nhưng chị vẫn nghĩ nên nói cho em biết, phòng trường hợp sau này em vẫn có thể quay lại.
Mạn Tâm Tâm nói, đôi mắt nhìn Khưu Tịnh Y có chút khác so với thường ngày.
Thật ra sâu trong thâm tâm bà ta vẫn luôn đánh giá cao Khưu Tịnh Y hơn những cô gái khác, gương mặt của cô xinh đẹp thoát tục, giống như hoa sen mọc giữa bùn lầy vậy.
Bà ta vốn kiêng dè Hoắc Thái Gia nên chỉ yêu cầu Khưu Tịnh Y lui về hậu cần lo công việc sắp xếp hàng hoá, tiền ít nhiều đều bị giảm bớt nhưng cô vẫn vui vẻ chấp nhận.
Ban đầu bà ta nghĩ rằng cô được Hoắc Thái Gia bao nuôi không cần lo nghĩ tiền bạc nữa, nhưng nếu vậy tại sao cô không nghỉ việc hẳn đi?
Bà ta nghĩ mình tự biết câu trả lời, mỗi lần nhìn vào đôi mắt của Khưu Tịnh Y, chỉ nhìn thấy một vẻ chân thành nhiệt huyết.
Cô là thứ không bị vấy bẩn, cô không thể nào bị vấy bẩn.
Cho nên khi Hoắc Thái Gia yêu cầu để cô rời đi, Mạn Tâm Tâm cũng không cảm thấy tiếc nuối, cô phải thuộc về nơi tốt đẹp hơn.
Vậy mà bà ta trăm lần vạn lần không nghĩ tới cô sẽ khóc.
Trước đây bà ta không đối xử tốt với cô, cô vì sao phải ôm lấy bà ta như vậy?
_ Tiểu Y, chị còn tưởng chúng ta là chị em ruột thịt cơ đấy.
_ Chị Mạn, em biết, chị ngoài lạnh trong nóng, nhiều ngày qua chị luôn giúp đỡ em, cũng không phải vì Hoắc Thái Gia.
Mạn Tâm Tâm mỉm cười vỗ vỗ lưng Khưu Tịnh Y, xem như lần này bà ta không nhìn lầm người, cô quả thực rất xứng đáng.
_ Ngài Hoắc nói lát nữa sẽ đến đón em, cuộc nói chuyện này là bí mật của chúng ta, hứa nhé?
Khưu Tịnh Y gật đầu, cô lấy khăn lau nước mắt nước mũi chảy dài trên mặt, sau đó lại ôm Mạn Tâm Tâm một cái.
_ Sau này về thăm chị em chúng ta nhé?
_ Chị Mạn, chỉ cần em có thể giúp đỡ, đừng ngại đến tìm em khi chị khó khăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...