Tổng Tài Là Em Trai Thất Lạc Của Tôi
Vài ngày sau, ba của Lăng Y Bội tới tận nơi làm việc để tìm cô với ý định vẫn là hai chữ tiền bạc ..
"Ba, sao Ba lại tới đây? Có việc gì sao ạ?"
"Bội Bội à, thật ra ..
Mẹ con đang cần phẫu thuật gấp mà Ba lại chưa chạy được đủ tiền .."
"Phẫu thuật ..? Mẹ bị bệnh ra sao mà phải phẫu thuật ạ? Sao Ba không nói cho con sớm hơn?"
"Ừ thì ..
Mẹ con không cho Ba nói nên ..."
"Vậy Mẹ đang cần bao nhiêu để phẫu thuật ạ? Để con chuẩn bị .."
"Bác sĩ nói ứng trước tầm 50 triệu đặt lịch, 50 triệu còn lại phẫu thuật.
Tổng hết là 100 triệu .."
Nghe đến số tiền khổng lồ đó khiến cô bất ngờ nhưng cũng phải trấn an Ba cô ..
"Ba.
Ba đừng lo, con sẽ cố gắng kiếm đủ tiền nhưng có liền thì không thể.
Phía Bệnh Viện có thể cho gia hạn được không ạ?"
"Ba sẽ cố gắng nhưng có thể chỉ kéo dài được tối đa 3 ngày thôi .."
"Dạ.
3 ngày được rồi ạ.
Con sẽ cố gắng, nhưng mà con có thể gặp Mẹ được không ạ?"
"Việc này .."
Nhìn sắc mặc khó xử của Ba thì chính cô cũng đã rõ nên cũng không muốn Ba phiền muộn thêm ..
"Nếu Mẹ vẫn còn giận thì thôi ạ, để Mẹ an tâm dưỡng bệnh.
Về viện phí thì con sẽ cố gắng .."
"Xin lỗi con nhiều .."
"Không sao đâu ạ!"
Trở lại vào trong làm việc, Lăng Y Bội thẫn thờ với suy nghĩ kiếm tiền cứu Mẹ cô.
Phía phòng Chủ Tịch, Thư ký Ôn đang báo cáo lại thông tin của Lăng Y Bội cho Lâm Quân Hạo ..
"Lâm Tổng, sao Anh lại muốn điều tra thông tin của cô Lăng Y Bội đó thế ?"
"Lại muốn bị trừ lương?"
"À không.
Lăng Y Bội là con gái của Lăng Thiết và Lý Ngọc, nghỉ học khi chuẩn bị vào năm đầu Đại Học và đi làm tới thời điểm hiện tại.
Cô ấy không có làm một công việc cố định, những việc nào có thể kiếm tiền là cô ấy đểu làm từ sáng đến tối ..
Ngoài ra, cô ấy còn có một người em trai tên là Lăng Viễn Hàn ..//"
Chợt nghe thấy đến cái tên Lăng Viễn Hàn khiến Lâm Quân Hạo có một cảm giác khó tả ..
"Lăng Viễn Hàn?"
"Vâng.
Nhưng mà người em trai đó đã bị thất lạc gần 18 năm nay rồi, nghe nói là bà Lý đổ lỗi cho cô ấy để lạc mất em trai nên đã đuổi cô ấy ra khỏi nhà, tuy nhiên tiền cô ấy kiếm đươc đều gửi về cho ông Lăng.
Một cô gái đáng thương đó ạ.."
"Là sao?"
"Ba cô ấy - Lăng Thiết ham mê cờ bạc dẫn đến nợ nần chồng chất, luôn sau lưng lén lấy tiền của cô Lăng để đi đánh bài bạc mà cô ấy không biết.
Nhưng còn một điểm lạ nữa ạ .."
"Điểm lạ?"
"Trong quá trình tìm kiếm thông tin, tôi chỉ tìm được thông tin từ 5 tuổi về sau còn trước đó 5 tuổi hoàn toàn không thế tìm được .."
"Ý cậu là có người đã niêm phong thông tin?"
"Phải là người có địa vị mới bị niêm phong thông tin cá nhân của mình .."
Lâm Quân Hạo nhíu mày suy nghĩ xa xăm về cô gái Lăng Y Bội này, lần đầu gặp Anh đã có cảm giác rất quen thuộc đối với cô ...
"Lâm Tổng, bạn thân của cô ấy cũng đang làm việc tại Tập Đoàn chúng ta đấy.
Lễ Tân Lữ Mộng Bình.
Anh có muốn tôi hỏi thêm thông tin từ cô ấy không?"
"Như vậy đủ rồi.
Anh làm việc tiếp đi."
"Vâng."
Tại sân bay quốc tế Thượng Hải, có một chàng trai với mái tóc vàng nâu cùng kiểu thời trang bụi bặm phong cách khiến nhiều phái nữ chú ý được một quản gia đón tiếp ngay từ cửa chính ..
"Thiếu gia, chúc mừng cậu về nước.."
"Đã lâu không gặp, Quản gia Hồ.
Ba Mẹ con vẫn khỏe chứ ạ? "
"Ông chủ và Bà chủ vẫn khỏe ạ, họ đang đợi người rồi đấy ạ.."
"Vâng.
Nhưng trước đó, hãy tới một nơi này đã .."
"Vâng?"
Chàng trai này là Tần Thế Kiệt - thiếu gia nhà họ Tần vừa du học từ nước ngoài trở về.
Nhìn bề ngoài như là một playboy nhưng hoàn toàn ngược lại.
Nơi mà Tần Thế Kiệt đến là Tập Đoàn Lâm Khởi để tìm bạn thân của mình, khi vào thì phải ghi danh ở Lễ Tân và được Lữ Mộng Bình tiếp..
"XIn hỏi, Anh tìm ai?"
"Lâm Quân Hạo ."
"Có hẹn trước chưa ạ?"
Tần Thế Kiệt nhìn chằm chằm vào Lữ Mộng Bình và nói tiếp ..
"Cô không biết tôi là ai à? "
"[Tôi cần phải biết Anh là ai sao?] .Không ạ.
"
"Cô .."
"Thế Kiệt, cậu về nước rồi à?"
"Yo, my bestfriend.
Mình về rồi đây .."
"Chỗ đông người, lên phòng rồi nói .."
Lữ Mộng Bình nhìn người con trai đó với cảm giác chán chường, nhưng cô vẫn giữ nụ cười thương mại với vị trí của mình.
Tần Thế Kiệt là bạn thân duy nhất của Lâm Quân Hạo, được gia đình ép gửi sang du học ở nước ngoài tới nay được 3 năm ...
"Cậu về nước sao không về nhà thăm ba mẹ trước đi?"
"Mình có lòng ghé thăm mà cậu còn trách à? "
"Được rồi.
Cảm ơn cậu được chưa? Thế cậu tìm mình có việc gì?"
"Người mà cậu tìm bấy lâu đã có thông tin gì chưa?"
Lâm Quân Hạo lắc đầu thay cho câu trả lời ...
"Vài ngày trước, Ánh Tuyết có nhắn cho mình bảo là hai bên gia đình đang sắp xếp ngày lành tháng tốt nhưng mà cậu vẫn biểu hiện là không quan tâm nên cô ấy buồn rầu lắm đấy.
"
"Tại sao cô ấy lại nói với cậu?"
"Chứ nói với cậu được à? Cậu lúc nào mà bản mặt chẳng xụ ra một đống.."
"Cậu cũng biết là mình vốn không đồng ý cuộc hôn nhân này mà, đối với Ánh Tuyết mình chỉ xem cô ấy là em gái chơi từ nhỏ tới lớn của mình thôi .."
"Vậy cậu còn muốn tìm kiếm bóng hình mà chính mình còn không nhớ rõ đó à? Biết đâu người đó đã .."
"Thế Kiệt..Mình không muốn nghe từ đó đâu .."
"Được rồi.
Mình không nói nữa.
Vậy mình về nhà trước đây, có gì thì gọi.."
Lâm Quân Hạo gật đầu, Tần Thế Kiệt trước khi về vẫn không quên ghé ngang qua chỗ Lễ Tân mà nói móc Lữ Mộng Bình ..
"Này cô, vậy giờ cô biết tôi là ai rồi chứ? "
"Vâng.
Thất lễ rồi, Tần thiếu gia.
Về sau tôi sẽ chú ý ạ!"
"Tốt đấy..
Đi đây!.."
"[Bên ngoài là tôi đã cho Anh một đấm rồi đấy ..]".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...