Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Sau khi mặc quần áo xong, Lâm Minh và Lê Nhược Vũ xuống dưới dùng bữa sáng rồi dẫn ba đứa trẻ đến nhà trẻ.

Suốt đường đi Hạ Ly đều ríu ra ríu rít như chú chim vàng anh nhỏ dễ thương vậy, mà Lâm Chí Linh tỉnh thoảng nói thêm mấy câu, Hòa Phong “trưởng thành chính chắn” nhất, yên tính, thỉnh thoảng còn nhắc nhở bọn họ không được quay đầu ngồi đàng hoảng.

Rất nhanh đã đến nhà trẻ, một tay Lâm Minh bế hai đứa trẻ, Lê Nhược Vũ cũng bế Hạ Ly, diện mạo của cả nhà đều không chê vào đâu được.

Hình ảnh ân ái hài hòa đó khiến không ít người phải ngước nhìn, ánh mắt đều không giấu được sự ngưỡng mộ.

Một người chồng vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy, còn có ba đứa con xinh đẹp, người phụ nữ này thật là người thành công trong cuộc sống.

Nhà trẻ đã chuẩn bị xong tất cả rồi, giáo viên của ba đứa trẻ vừa nhìn thấy Lâm Minh đã vội chạy đến, khẽ cười chào hỏi bọn họ.

Cô giáo này còn trẻ, cười rất dịu dàng ngọt ngào, da thịt mềm mại như có thể vắt ra nước, giọng nói rất nhẹ nhàng, da đầu Lâm Minh kéo căng, cảm thấy người phụ nữ này đang giả vờ.


Nhưng vì mấy đứa con cũng chỉ có thể nhịn mà nói chuyện với cô ta, Lâm Minh chăm hai đứa trẻ lại nói vài câu với cô giáo kia, khóe miệng Lê Nhược Vũ khế nhếch, bế Hạ Ly trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống Lâm Minh không dễ gì mới cầm được đồ dùng cần thiết cho bọn trẻ, thì nhìn thấy đang ngồi ở đó nghiêng đầu nhìn về nơi xa xăm: “vậy?”

“Không sao” Vẻ mặt Lê Nhược Vũ thờ ờ, bộ dạng giống như lười nói chuyện với Lâm Minh vậy.

“Thật sao?” Lâm Minh nghĩ một chút, dường như cảm thấy có gì đó không đúng. Nhìn đồ vật trong tay của Hòa Phong, Lâm Chí Linh và cô giáo trẻ tuổi vừa mới đi qua, trong lòng lại có chút đắc ý, dáng vẻ do dự của Lê Nhược Vũ quá rõ ràng rồi “Ghen sao?”

“Sao có thể chứ?” Lê Nhược Vũ vô thức phản bác lại Lâm Minh nắm lấy tay cô đặt lên môi: “Không có thì tốt, hôm nay anh đi cùng em đến đây thì mãi lại phải tăng ca, nếu như em không vui thì chẳng phải anh bị thiệt rồi sao?”

“Rõ ràng là tự anh đòi đến mà”

“Anh không đi thì một mình em sao có thế chăm ba đứa trẻ được chứ? Tóm lại là do em” Vẻ mặt Lâm Minh vô lại, khiến Lê Nhược Vũ không tìm được lời nào phản bác anh.


“Có phải trước đây anh hay đến đón con không?” Lê Nhược Vũ nghiêm túc hỏi.

“Oan rồi, anh làm gì có thời gian chứ? Đều là Hà Duy Hùng và má Trương đến đón mà” Lâm Minh hận không thể giơ tay lên để chứng minh mình trong sạch.

“Anh lại dám để Hà Duy Hùng đến đón?”

Giọng điệu Lê Nhược Vũ càng trở lên nghiêm túc hơn: “Anh ta vốn dĩ có tính cách như vậy, đây là anh muốn phá hoại hòa khí của gia đình người ta đúng không?”

“Anh..” Lâm Minh bị chặn họng không nói lên lời, người phụ nữ này mà nói thì một người đàn ông như anh sao có thế cãi lại chứ.

“Hừ!”

Lê Nhược Vũ khế hừ một tiếng, quay đầu đi, Hạ Ly nhìn Lâm Minh, làm mặt quỷ, vẻ mặt đắc ý: “Mẹ đừng giận, cha là người xấu”

“Đúng. Cha là người xấu” Lâm Chí Linh cũng gật đầu theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận