Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Lâm Minh ở nhà chơi với hai con trai mấy ngày, đưa chúng đi ăn cơm, giải trí, cũng không muốn ra khỏi cửa, lại thường xuyên đi ra ngoài lang thang không lý do. Lâm Minh cảm thấy mình như bị ma nhập rồi.

Ngay cả hai cậu con trai cũng nhìn ra sự không đúng của cha mình, ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng không nhắc về nhóc Hạ Ly và mẹ trước mặt Lâm Minh nữa.

Lâm Minh vẫn xoản xuýt như cũ. Anh từ nhỏ đến lớn ngậm chìa khóa vàng sinh ra, muốn gì mà không được? Chỉ sợ anh còn chưa gặp chuyện nào rối rằm như vậy, anh lại có thể thật sự bắt đầu hoài nghị, rằng liệu có phải mình đã làm sai không, mới khiến Lê Nhược Vũ không chịu nổi, bảng không sao cô vô tình như vậy, cả con trai cũng có thể bỏ lại?

Mặt mũi Hòa Phong rất giống Lê Nhược Vũ, Lâm Minh sẽ thường xuyên nhìn đến thất thần, nhớ đến Lê Nhược Vũ, nỗi nhớ lan tràn như cỏ dại.

Thư ký Lưu mệt mỏi đến mức nghĩ chuyện từ chức. Trước kia Lâm Minh nghỉ việc còn có Hà Duy Hùng để ý giúp cô ta, nhưng bây giờ không biết lúc đó chủ tịch nhà mình và Hà Duy Hùng đã xảy ra chuyện gì, mà đến cả Hà Duy Hùng cũng bỏ việc.

Cô ta quả thực là mệt không nói nên lời. Lâm Phong cả ngày u ám, cứ tới gần người là đầy áp suất thấp, khiến thư ký Lưu dù oán giận cũng không nói được.


May mà lương Lâm Phong trả cao, bằng không ngay cả tiền chữa rụng tóc thôi cũng sẽ nhanh không đủ dùng, Lê Minh Nguyệt cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao từ ngày Hà Duy Hùng gọi điện cho Lâm Minh xong thì không đi đâu nữa, khóe môi nhếch lên không nói gì, còn ở nhà cả ngày để chơi với con, ngay cả lúc đấu võ mồm với cô cũng có vẻ bất mãn, khiến cô không thấy vui vẻ chút nào cả, lại không nói cô nghe đã xảy ra chuyện gì.

Lê Minh Nguyệt bèn giật lấy khối rubik trong †ay Hà Duy Hùng một phen, nhét dĩa trái cây mình đã cắt xong từ lâu vào trong tay Hà Duy Hùng. Cô đặt mông ngồi xuống sô pha, trừng mắt, giận dữ nhìn Hà Duy Hùng.

Hà Duy Hùng thật sự xem Lê Minh Nguyệt như người vô hình, lấy tay đẩy đĩa trái cây về lại, nhưng không giữ chắc, cái đĩa rơi xuống mặt đất, vỡ thành mảnh nhỏ, hoa quả ở bên trong cũng rơi vãi trên đất.

“Hà Duy Hùng!” Trong nháy mắt, Lê Minh Nguyệt bốc lửa. Thứ gì trong đĩa trái cây đó cũng đều do nàng tỉ mỉ gọt vỏ, dù trong mắt anh ta thì nó không đáng bao tiền, nhưng Hà Duy Hùng cũng không thể đối xử với mình như vậy chứ?

Lời giải thích của Hà Duy Hùng vốn đã đến bên miệng, nghe Lê Minh Nguyệt nổi giận đùng đùng mà hét tên mình lên, không còn bình tĩnh nữa, thì tâm trạng anh ta không tốt, tính cách cũng không. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Trạc Chi
2. Xuyên Thành Omega Bị Bảy Alpha Từ Hôn
3. Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Tự Kỷ (Chỉ Có Thể Cưng Chiều)
4. Nắm Đấm Nho Nhỏ
=====================================

Hà Duy Hùng ném mấy thứ trong tay sang một bên, tiện đó ngã nâm trên ghế sô pha mềm mại, miễn cưỡng nhướng mi mắt lên hỏi: “Sao đấy?”

“Sao anh có thể làm vậy hả!” Lê Minh Nguyện thật sự giận dữ, chỉ tay vào Hà Duy Hùng, còn có vài phần uất ức. Hà Duy Hùng không chỉ không coi mình vào mắt, mà cả thành quả lao đông của mình cũng không biết trân trọng! Cô ấy biết tâm trạng anh không tốt, nên mới cố ý vào nhà bếp cắt cho anh một đĩa trái cây.

“Đây là nhà của tôi, vì sao tôi không được làm vậy? Em cho em là ai?” Hà Duy Hùng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Lê Minh Nguyệt, bộ dạng lười biếng, lời nói ra lại hệt như dao khoét vào người, Lê Minh Nguyệt nghẹn trong lòng một cái, nước mắt chỉ trực chờ tuôn ra.

Hà Duy Hùng thấy thế lại càng phiền muộn hơn. Từ khi nào Lê Minh Nguyệt hở một tí là thích khóc như vậy?

Anh đứng dậy, một cước đá văng mảnh nhỏ trên đất, chuẩn bị trở về phòng, bình tĩnh một lát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận