Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Lâm Minh là chồng của cô ấy, cô đã ở bên Lâm Quần trong ba năm qua, khi Lê Nhược Vũ nhìn thấy Lâm Minh trên TV,, cô ấy đã mất tập trung, thậm chí còn khóc, cậu ta quá hiểu sức ảnh hưởng của Lâm Minh đối với cô ấy.

Cho dù bây giờ, Lê Nhược Vũ e là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nhưng cậu ta có thể nhìn thấy được những gì mà Lê Nhược Vũ đang suy nghĩ.

Hà Duy Hùng ngập ngừng nhìn Lê Nhược Vũ, vẻ mặt có chút bất an: ” Sau này tôi có còn là ba của Hi Vũ không? “

“Baba vẫn luôn là ba của Hi Vũ! ” Bánh bao nhỏ không hiểu, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Hi Tuấn, đôi mắt to chớp chớp, rất đáng yêu.

Nhưng Lê Nhược Vũ biết điều mà cậu ta đang nói đến không phải là người cha cũ, mà là trước hội nghị ZO, cô đã hứa với cậu ta sẽ luôn ở bên cạnh cậu.

Lê Nhược Vũ im lặng, nhưng tia mong mỏi trong mắt Trần Hi Tuấn từng chút một bị dập tắt, Lê Nhược Vũ đột nhiên nằm lấy tay của Trần Hi Tuấn, cười nói: “ Đúng vậy, đương nhiên anh vẫn sẽ là ba ba của Hi Vũ. “

Cô không còn có thể làm tổn thương Trần Hi Tuấn nữa, cậu ta đã làm quá nhiều điều cho bản thân và Hi Vũ, mấy năm nay Trần Hi Tuấn đều ở bên cạnh giúp đỡ, coi Hi Vũ như ruột thịt của mình, Trần Hi Tuấn quả thực càng giống là baba của Hi Vũ hơn Lăng Dịch, người có đủ tư cách hơn.


Lâm Minh đã dùng đứa trẻ để đánh gục cô, ánh mắt Lê Nhược Vũ rũ xuống.

Trần Hi Tuấn mạnh mẽ chịu đựng niềm vui của mình, nhưng mắt vẫn đỏ lên không tự chủ được, mũi hơi chua, cậu ta cúi người cẩn thận tránh bàn tay bị thương của Lê Nhược Vũ,ôm cô vào lòng.

Trần Hi Tuấn nhẹ nhàng ngay cả trong những cái ôm, cậu ta là một người rất khác với Lâm Minh. Ở bên anh ấy sẽ thoải mái hơn chứ?

Đã đến lúc để nó trôi qua, Lê Nhược Vũ chua xót nghĩ trong lòng.

‘Vươn tay ôm lại Trần Hi Tuấn.

“Mẹt Mẹ vẫn chưa trả lời con đói” Cục thịt nhỏ chu cái miệng nhỏ lên, đưa tay lên kháng nghị, vậy mà cha và mẹ lại gạt mình sang một bên!


Cả ôm một cái cũng không cho mình.

Tâm trạng Trần Hi Tuấn tốt dữ lảm, cũng không cảm nhận được sự chua xót chói tai trong lời của nhóc Hạ Ly, mỉm cười mà nhìn cục thịt nhỏ tròn vo: “Bây giờ Hạ Ly có cha có mẹ, còn cả dì Lam, chưa biết chừng sau này còn có thể có một em trai rất đáng yêu, không phải vậy sẽ tốt lắm sao? Hay là Hạ Ly ghét cha?”

Nói đến đây, Trần Hi Tuấn còn cố ý liếc sang Lê Nhược Vũ một cái. Thấy cô không phản bác, lại càng không nổi giận, không kìm được mà nhếch môi lên.

“Hạ Ly không ghét cha Hạ Ly thích cha nhất!”

Đầu của cục thịt nhỏ đong đưa hệt như cái trống lắc “Vậy nếu sau này Hạ Ly vẫn còn nhớ anh trai, đợi sau này con lớn lên rồi, có thể về thăm anh trai nhat”

Đây mới là cái khác biệt nhất của Trần Hi Tuấn và Lâm Minh. Ham muốn kiểm soát của Lâm Minh quá mạnh mẽ, chỉ là Trần Hi Tuấn hiểu rằng mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.

Hạ Ly cái hiểu cái không mà gật đầu, chớp chớp mắt, cảm thấy từng đợt mệt mỏi đánh úp lại, chỉ chốc lát sau đã ngủ mất.

Trần Hi Tuấn ân cần đắp một cái chăn nhỏ cho Hạ Ly, kéo tay của Lê Nhược Vũ qua, đặt bên trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng mà nảm, thỏa mãn mà nở nụ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận