Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Lê Nhược Vũ dịch góc chăn cho cô bé xong mới nằm xuống bên cạnh cô bé, cô chỉ cần cô bé là có thể tìm được một chút cảm giác an toàn.

Bởi vì bây giờ cô bé Hạ Ly này chính là cả thế giới của cô.

Trần Hi Tuấn bận rộn nhưng sáng sớm hôm sau vẫn cùng Lê Nhược Vũ đi ra ngoài tìm hai vợ chồng nhà họ Lê hỏi thăm về thân thế của cô.

Năm đó Lê Gia phá sản, lưng đeo quá nhiều món nợ, căn nhà của nhà họ Lê đã sớm bị bán đi để trả nợ rồi.

Bây giờ đã cách quá lâu, dĩ nhiên Lê Nhược Vũ cố gắng đến nhà họ Lê tìm hai người bọn họ cũng không tìm được.

Mặc dù người của Trần Hi Tuấn không về nước, nhưng đã chuẩn bị xong hết mọi thứ.

Bây giờ Lê Hải Thiên và vợ sống đơn sơ trong một căn nhà cho thuê nhỏ hẹp.


Chỉ ba năm ngắn ngủi hai vợ chồng nhà họ Lê như đã già đi mười ba tuổi.

Lê Nhược Vũ nhìn thấy người cha vênh váo rơi vào tình cảnh bây giờ, cảm xúc trong lòng đúng là không thể tả.

Người hiếu thẳng mà không đủ năng lực, liều mạng liều lĩnh trèo lên trong khi năng lực chưa đủ, mặc dù đi càng cao nhưng cfing sẽ ngã càng đau.

Làm người phải biết đủ, Lê Hải Thiên ngã đau mới hiểu ra đạo lý này.

Nhìn thấy Lê Nhược Vũ tới, Lê Hải Thiên không còn vẻ khí phách trước kia, ông ta thân thiện chào hỏi Lê Nhược Vũ rồi rót ly nước cho cô.

Ba năm nay ông ta làm việc nặng kiếm sống khiến tay nổi lên vết chai, lúc đưa ly nước cho Lê Nhược Vũ ông ta còn vô thức giấu bàn tay ra sau lưng: “Sao con lại chạy tới tìm cha mẹ?”
“Tới thăm hai người một chút, trừ việc đó ra tôi cũng còn có một số việc muốn hỏi thăm.



Nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của hai vợ chồng nhà họ Lê, Lê Nhược Vũ lại mềm lòng, cô cho hai vợ chồng nhà họ Lê chút tiền.

Lê Hải Thiên đẩy tấm thẻ trở lại: “Con có chuyện gì thì cứ hỏi đi, không cần trả tiền, cha biết chuyện gì thì sẽ nói cho con biết chuyện nấy”
Trước đây nhà họ Lê và Lâm Minh gây ra ồn ào khó coi như thế mà Lê Nhược Vũ còn có thể bình tĩnh nói chuyện với ông ta, không đuổi tận giết tuyệt thì Lê Hải Thiên đã cảm thấy trời cao quan tâm lắm rồi.

“Trước đây hai người nhận nuôi tôi ở trại mồ côi nào, trại mồ côi đó còn hoạt động không? Tại sao tôi phải ở trong trại mồ côi, hai người còn nhớ rõ những chuyện này không?”
Lê Hải Thiên lắc đầu: “Đó là trại mồ côi ở một làng quê nhỏ, mấy năm trước đã xây dựng lại rồi Khi con còn bé mẹ con luôn dẫn con đến trại mồ côi tặng quà từ thiện cũng bởi vì nhận nuôi con từ trại mồ côi đó, hy vọng có thể xin chút phúc đức”
Sau đó vợ chồng bọn họ sinh được con gái của mình nên Lê Nhược Vũ mới bị quăng qua một bên.

“Sao trại mồ côi có nhiều đứa trẻ như thế mà hai người lại chọn nuôi tôi?”
“Thật ra thì cha mẹ nuôi dưỡng con là bởi vì bị tên của con hấp dẫn” Nhớ lại cảnh tượng hơn hai mươi năm trước, sắc mặt mẹ Lê cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Con tên là Lê Nhược Vũ, tên rất dễ nghe, còn cùng họ với cha mẹ, vẻ ngoài lại đáng yêu, mẹ vừa nhìn đã thấy thích con”
“Nói cách khác, tên của tôi không phải do hai “Con không giống những đứa trẻ khác, người lãnh đạo trại trẻ mồ côi nói từ lúc con bị bỏ quên ở trước cửa trại mồ côi thì con đã có tên rồi, trên người con được dán một tờ giấy viết hai cái tên.


Nói ra cũng có hơi ngại, mẹ Lê ngượng ngùng cười cười: “Lê Nhược Vũ và Lê Nhã Tuyết, Nhược Vũ là tên của con, mà cái tên Nhã Tuyết thì cha mẹ giữ lại cho Nhã Tuyết dùng”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận