Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Lâm Thùy Ngọc đột nhiên rùng mình, lúc này cô ta mới cảm thấy sợ hãi, cô ta làm tất cả mọi chuyện đều vi tưởng Lâm Niệm Sơ là con của Lâm Minh, nếu Lâm Niệm Sơ không phải con của Lâm Minh, vậy không phải cô ta sẽ chết thảm rồi sao?
Lâm Minh vẫn bình tĩnh nhìn cô ta: “Hòa Phong đã chết rồi, cô đền mạng đi”
“Không! Tôi có thể lấy công chuộc tội, tôi có thể nói cho anh một bí mật! Dùng việc này trao đổi, anh không thể giết tôi, nếu anh giết tôi thì anh vĩnh viễn sẽ không biết được bí mật này!” Trong mắt Lâm Minh tràn đầy thù hận, cô ta có thể thấy tất cả, những điều anh nói không phải đùa giốn, Lâm Minh thật sự muốn lấy mạng cô ta vì Lê Nhược Vũ đã bỏ đi!
Cô ta không muốn chết!
May mắn thay, Lâm Thùy Ngọc vẫn giữ lại con át chủ bài: “Thật đó, tôi không lừa anh, nếu anh giết tôi chắc chắn sẽ phải hối hận!”
Biểu cảm của Lâm Minh không hề thay đổi, anh không hề muốn hỏi cô ta rốt cuộc là bí mật gì.

Anh ôm đứa bé tới trước mặt cô ta, Lâm Thùy Ngọc rụt cổ lại, nghe anh nói: “Cô biết bí mật, vậy thì tôi lại càng muốn cô phải câm miệng, tôi sẽ không cho cô bất kỳ cơ hội nào để gây chuyện nữa.

Lâm Thùy Ngọc, cô mang theo bí mật đó xuống mộ đi”
“Không! Lâm Minh, anh không thể giết tôi!
Nếu là tôi thì anh cả đời sẽ không tìm được con của mình!” Lâm Thùy Ngọc không dám úp úp mở mở nữa, cô ta lật ra con át chủ bài mình đã giấu từ lâu để giữ lại cái mạng mình: “Hòa Phong chưa chết, con của anh chưa chết! Tôi cũng không phải đền mạng nữa!”

“Tôi thật sự không lừa anh! Tất cả những gì tôi nói đều là thật” Sợ anh không tin, Lâm Thùy Ngọc vội vàng nói: “Chỉ cần anh đồng ý để cho tôi một con đường sống, tôi sẽ cho cho anh biết con của anh đang ở đâu.

Đứa bé còn đang sống rất tốt, nó vân chưa chết!”
Cánh tay đang ôm con của Lâm Minh đột nhiên trở nên cứng đờ, nhìn chãm chảm vào mặt Lâm Thùy Ngọc: “Nếu cô dám lừa tôi.

.

“Nếu tôi lừa anh, tôi sẽ không được chết tử tế!” Lâm Thùy Ngọc nuốt nước miếng: “Hòa Phong thật sự chưa chết, anh cho tôi một con đường sống, tôi sẽ nói cho anh biết đứa bé đang ởđâ Lâm Minh gật đầu: “Nếu con tôi không có chuyện gì, tôi sẽ để lại cái mạng cho cô.

Bây giờ, đưa tôi đi gặp con ngay.

Lâm Thùy Ngọc thở phào một hơi nhẹ nhõm ngã gục xuống mặt đất, sau đó ngay lập tức đưa Lâm Minh đi tìm Hòa Phong.


có rất nhiều lúc, khi một đứa trẻ thật sự hận một người nào đó còn đáng sợ hơn so với người lớn rất nhiều lần Lâm Niệm Sơ thật sự muốn bóp chết Hòa Phong, trong mắt của trẻ nhỏ, chết chỉ đơn giản là một từ, một từ đại diện cho một thứ gì đó rất đáng sợ mà thị Mà giết người, cũng chỉ là hai từ mà thôi.

Giết người và chết, vô cùng đơn giản chỉ là hai từ có liên quan tới nhau mà thôi.

Chỉ cần cậu bé bịt mũi em trai nhỏ này lại thì nó sẽ chết ngay lập tức.

Không có đau đớn, không có máu me…cậu bé cũng sẽ không cảm nhận được việc bản thân mình làm có bao nhiêu đáng sợ, bao nhiêu độc ác.

Người không biết thì không có tội chính là như thế này.

Nhưng mà người lớn thì không được như thế, người lớn sẽ sợ hãi, sẽ bị ác mộng quấy nhiêu cả đời Nếu như Lê Nhược Vũ không sinh đứa bé này ra thì Lâm Thùy Ngọc vẫn dám làm cô sẩy thai sinh non, nhưng đứa nhỏ đã được sinh ra rồi, đã là một đứa nhỏ có sự sống, cô ta thật sự không còn dám làm như vậy nữa.

Giết người thì phải đền mạng, cô ta không dám giết người, càng sợ phải đền mạng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận