Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


“Ái.” Lê Nhược Vũ kêu lên khe khẽ, cô nhìn xuống chân, chiếc váy xòe để lộ bắp chân, một con muỗi đang cong vòi hút máu cô.
Lê Nhược Vũ nhẹ nhàng cúi người, nín thở rồi vỗ thật mạnh lên bắp chân mình.

Nhưng con muỗi nhanh hơn, nó đã bay đi mất, cô đứng dậy, dù sao cũng nên tìm chỗ sáng hơn ngồi, chỗ này tối quá, dễ có muỗi hoặc côn trùng.
“Mèo nhỏ, em cũng ở đây à?”
Một giọng nói vang lên ngay sau lưng, Lê Nhược Vũ cứng đờ người, cô muốn xách váy chạy thật nhanh, nhưng cũng như đập muỗi, cô vẫn chậm.

Người kia đã bước đến bên cạnh.
“Mèo nhỏ, chúng ta đúng là có duyên thật đấy, em cũng đến đây sao?”
Duyên cái đầu nhà anh, tôi chính là vợ anh, là nhân vật chính của bữa tiệc này đấy.
“Em mặc như này đúng là trông rất xinh nha.” Lâm Minh nhìn cô một lượt, gật đầu khen ngợi.
Nhớ tới làn da mịn màng, dáng người kiều mị của cô đêm qua, cổ họng Lâm Minh lại khô khốc.

“Chẳng phải anh có người tình rồi sao, còn bám theo tôi làm gì?”
Lời này vào tai Lâm Minh lại thành cô đang giận dỗi, ghen tuông.
“Không có, anh chỉ yêu mình em thôi.

Em đồng ý anh sẽ làm đám cưới với em ngay.”
Lê Nhược Vũ suýt nữa phì cười, anh ta có cần châm biếm thế không? Bọn họ đang là vợ chồng hợp pháp đấy.
“Anh sắp ly hôn Lê Nhược Vũ rồi, em đợi vài ngày thôi, đượ chứ.”
Đúng là mới gặp vài lần nhưng Lâm Minh vô cùng thích cô gái nhỏ này, vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách cũng rất thú vị, Trước nay chỉ cần anh ta nhìn một cái, các cô gái đã tự động đổ rạp, nhào vào lòng anh ta, lần này cô lại một mực từ chối, muốn tránh xa, càng kích thích bản năng chinh phục của đàn ông trong anh.
“Anh tự chơi một mình đi, tôi không rảnh.”
Nói rồi Lê Nhược Vũ ôm chiếc váy bồng, đi thẳng.

Nhưng đen đủi cho cô, chỗ vườn hoa này rải sỏi, gót giày cao gót của cô vấp phải một hòn sỏi, khiến cô loạng choạng ngã.
Một cánh tay vững chắc giơ ra đỡ lấy cô, hơi thở đàn ông nam tính quẩn quanh vây hãm, Lê Nhược Vũ nhất thời đơ người mất mấy giây.
Còn người kia cúi đầu, khuôn mặt gần sát mặt cô, đôi môi anh đào đỏ mọng như gọi mời, anh ta lập tức cúi người, môi chạm vào môi cô.
Lê Nhược Vũ muốn giằng ra, nhưng người này quá khỏe, đôi tay ghìm chặt như gọng kìm, nụ hôn cuồng nhiệt bá đạo tràn đầy tính xâm chiếm.
Đúng lúc này, mẹ Lâm đi đến, nhìn thấy hai người một nam một nữ đang quấn quýt hôn nhau trong góc tối kia, mẹ Lâm nheo mắt nhìn cho kĩ, rồi mừng rỡ cười thật tươi.
Trời ạ, bà cứ tưởng hai đứa nó quan hệ không tốt, không thèm nhìn mặt nhau, hóa ra bà già lẩm cẩm rồi, hai đứa nhỏ này lại cuồng nhiệt như vậy, giữa bữa tiệc đông người lại trốn ra một góc thân mật, đúng là táo bạo mà.
Mẹ Lâm sung sướng quay người, khẽ khàng rời khỏi hiện trường, để cho đôi trẻ được tự nhiên.
Lê Nhược Vũ giằng co mãi không thoát được, cô tức giận há miệng, cắn mạnh vào môi Lâm Minh.

Rất nhanh, vị máu nhàn nhạt lan ra khắp khoang miệng cả hai người.
Lâm Minh bị đau đành buông cô ra, Lê Nhược Vũ chớp lấy cô hội, vội vàng bỏ chạy.


Mặc kệ buổi lễ gì đó, cô không muốn ở đây thêm nữa.
Lâm Minh lau chút máu ở khóe môi.
“Thì ra em thích kiểu hoang dã như vậy à?”
Anh ta mỉm cười, rút điện thoại trong túi ra.
Lê Nhược Vũ vừa rời khỏi buổi tiệc thì nhận được điện thoại của anh ta, cô trầm giọng, bắt máy.
“Alô.”
“Cô mau kí vào đơn li hôn đi, không thì đừng trách tôi không nể nang gì đấy!” Nói xong lập tức tắt máy, không thèm nghe cô nói lời nào.

Lê Nhược Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tối thui.

Đơn li hôn? Đơn li hôn nào?
Đồ thần kinh!
Vừa lẩm bẩm Lê Nhược Vũ vừa bắt taxi đi, sau đó gọi điện cho mẹ Lâm.
Lâm Minh kết thúc cuộc điện thoại, nhìn quanh, giờ này Lê Nhược Vũ kia còn chưa tới, không biết lại định giở trò gì.

Đúng lúc này, có điện thoại của mẹ Lâm.

“Con đã đến rồi mà.” Lâm Minh vừa bắt máy đã nói ngay, tránh cho mẹ anh lại trách cứ cả tràng dài.
“Mẹ không hỏi con đến chưa.

Nhược Vũ con bé đang bị mệt nên rời đi, con còn không mau đi xem con bé bị làm sao?”
Cô ta mệt liên quan gì con?
Lâm Minh rất muốn nói như vậy, nhưng cũng không dám nói ra, nếu không lại phải nghe tràng giang đại hải lời trách móc của bà Lâm.

Một suy nghĩ lóe lên, Lâm Minh lập tức vâng dạ gật đầu.
“Vâng, vậy để con đi xem cô ta bị làm sao.”
Vừa nói Lâm Minh vừa rời khỏi bữa tiệc.

May quá, anh ta đang không tìm được lí do để không phải tham gia buổi tiệc nhạt nhẽo vớ vẩn này đây, thật đúng lúc mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận