Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Lời còn chưa nói hết, nụ cười trên môi Nhược Vũ lập tức đông cứng lại.

Cô đứng đơ người ngay tại chỗ.

Vì người đang đứng trong thang máy kia chính là Lâm Minh!
Lâm Minh đang ung dung đút tay vào túi quần, dáng người cao ráo, sơ mi trắng vest đen trông vô cùng lịch lãm, điển trai.
Lê Nhược Vũ đứng đơ người tại chỗ, cô nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng xua tay.
“Xin lỗi, tôi nhầm, anh đi đi.”
Lâm Minh thấy vẻ hốt hoảng như con thỏ nhỏ của cô thì cong môi cười.

Anh vẫn nhấn nút giữ thang máy, nghiêng đầu nhìn cô.
“Sao vậy? Mau vào đi, sợ tôi ăn cô à?”
Lê Nhược Vũ trợn trừng mắt trước câu nói quá táo bạo của Lâm Minh, cô cắn răng, tính quay người rời đi thì người kia đã nhanh chân hơn, bước đến trước mặt cô.
“Không ngờ lại gặp cô ở đây, chúng ta đúng là thật có duyên.”
Lê Nhược Vũ bắn ánh mắt muốn giết người về phía anh ta, tên này đầu óc có vấn đề à? Cô nhìn quanh, dù sao nơi này cũng sắp là nơi cô làm việc, nếu để người khác bắt gặp chắc chắn sẽ không hay.

Cô quay người, đi nhanh hai bước, Lâm Minh dĩ nhiên không buông tha cho cô, lập tức đuổi theo.

Lê Nhược Vũ bất ngờ cúi người, quay ngoắt chạy về phía thang máy.
Cánh cửa thang máy đang dần đóng lại, chỉ còn một khoảng nhỏ, cô vội vàng lách người vào, nhanh tay ấn nút đóng liên tục.
Nhưng ai bảo người kia chân dài như vậy, cô chạy hai bước chỉ bằng người ta bước một bước.

Lâm Minh đưa tay ấn nút mở phía ngoài, cánh cửa thang máy kêu lên một tiếng rồi từ từ mở ra.
Lâm Minh cao lớn đứng chắn ngoài cửa, không còn chỗ chạy ra, khóe môi anh ta cong lên xấu xa.
“Sao nào mèo con, muốn trốn hả?”
Lê Nhược Vũ tức giận trừng mắt với anh ta, nhưng cứ giằng co ở đây kiểu gì cũng bị người khắc bắt gặp, như vậy không ổn chút nào.

Lê Nhược Vũ dứt khoát bước vào thang máy, người kia mặt dày vào theo.
Cô nghiêng đầu, mặc kệ, không muốn nhìn mặt người chồng mà không biết mặt vợ này.
Nhưng Lâm Minh làm sao dễ dàng bỏ qua cho cô như thế, anh ta nghiêng đầu, ghé sát tai cô, giọng nói trầm khàn quyến rũ.
“Mèo nhỏ, tối qua em tuyệt lắm, sao sáng nay em đi sớm vậy.”
Lê Nhược Vũ chỉ hận không thể bóp chết anh ta.

Cô quay đầu, hung hăng lườm Lưu Minh.
“Vui lòng quản tốt cái miệng của anh, đừng nói mấy lời bẩn thỉu đó.”
“Ồ, sao em lại nói là bẩn thỉu chứ?” Lưu Minh thấy cô không vui thì thôi không đùa bỡn nữa.

Anh ta hỏi, “Em làm ở đây à?”
Lê Nhược Vũ mím môi, nhìn chằm chằm vào Lưu Minh, cô thật muốn nói cho anh ta biết cô chính là người vợ bị anh ta vứt bỏ, bị anh ta hận không thể xẻ thịt lột da đó.

Cô muốn nhìn xem khi biết chuyện này vẻ mặt anh ta sẽ đặc sắc tới mức nào?
Nhìn cô gái xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn đen láy đang ngước mắt nhìn mình, mặc dù tỏ ra giận dữ nhưng lại càng đáng yêu hơn.

Lâm Minh đang định mở miệng nói thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên, anh ta có chút bực bội, rút máy nghe.

“Alô, mẹ…”
Còn chưa đợi anh ta nói hết câu, bên kia đã vang lên giọng trách móc.
“Con đang ở đâu vậy hả? Còn không mau về đi, Nhược Vũ đi đâu rồi, con hỏi xem nó ở đâu thì đi đón nó.”
“Mẹ, cô ta tự có chân…”
“Còn nói nữa, tin mẹ đánh con không? Mau đi đón con dâu mẹ về đây, tối nay mẹ có tổ chức một buổi tiệc nhỏ để chào đón Nhược Vũ về, con đi đón con dâu rồi cùng về, tối tham gia bữa tiệc.”
“Mẹ…”
“Đừng nhiều lời, mau lên đấy!”
Không đợi Lâm Minh kịp nói thêm gì nữa, mẹ Lâm cúp máy luôn.

Lâm Minh nhíu mày, nhét điện thoại vào túi quần.
Đúng lúc này, tiếng thang máy vang lên, đã đến tầng một, nhưng đột nhiên Lâm Minh vươn tay, giữ nút đóng thang máy.
“Cô gái, em đi đâu, để anh đưa em đi.”
Lê Nhược Vũ cười tự giễu, nếu anh ta biết cô ở Lâm gia thì sẽ thế nào.

Đúng là đồ trăng hoa, ai cũng có thể tán tỉnh được.
“Lui ra đi, tôi muốn ra ngoài.”
“Em trả lời câu hỏi của anh trước đi.”
Vừa lúc này, chuông điện thoại của Lê Nhược Vũ vang lên, cô liếc nhìn, là số của mẹ Lâm, nếu nghe máy sẽ bị lộ mất, cô vội vàng ấn nút im lặng.

Lâm Minh tò mò nhìn cô.

“Ai gọi mà em tắt máy thế?”
“Chồng tôi gọi, anh mau thả tôi ra!” Lê Nhược Vũ đã hết kiên nhẫn với người này rồi.
“Chồng? Em đùa ai vậy chứ, tối qua chúng ta còn thân thiết như vậy.”
“Á!” Lê Nhược Vũ đột nhiên hét lớn.
Lâm Minh giật mình, buông tay khỏi nút giữ thang máy, đi đến bên cô.
“Sao thế? Có chuyện gì à?” giọng nói tràn đầy vẻ quan tâm.
Nếu anh ta có thể quan tâm người vợ trên danh nghĩa bằng một góc như này thì tốt quá rồi.

Thang máy không bị nhấn nút giữ thì từ từ mở ra, Nhược Vũ nhân cơ hội Lâm Minh không để ý bèn vọt ra ngoài, chạy nhanh đi.
Lâm Minh thấy cô chạy nhanh như sóc thì bật cười, hóa ra cô nhóc này lừa anh ta.
Đúng lúc đó người đang đợi thang máy bên ngoài lên tiếng chào hỏi.
“Lâm tổng, anh cũng ở đây sao?”
Lâm Minh gật đầu, bắt tay người kia.
Lê Nhược Vũ chạy thoát được người kia, thở phào nhẹ nhõm, cô ấn phím gọi lại cho mẹ Lâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận