Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Hóa ra tất cả sự báo thù và tha thứ, đều là vở kịch của một mình anh.
Từ đầu đến cuối, Lê Nhược Vũ đều là người bị bắt ép trong cuộc hôn nhân này, cô ấy mới là người bị hại thật sự.
Cô bị những người thân thiết nhất với mình bày mưu tính kế, bị đưa lên giường của anh.

Vì nhà họ Lê mà bị ép phải kết hôn.

Tất cả những lợi ích sau đó nhà họ Lê đều lấy hết.

Còn bây giờ đến tiếng xấu thì chỉ có môt mình cô phải qánh lấy.
Trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy uất ức, còn cái người vô tội nhất kia lại không nói gì.
“Cô ấy biết được sự thật khi nào?”

“Sau khi về nước, cậu đệ đơn ly hôn và muốn rút vốn khỏi nhà họ Lê.”
Khi đó, cô bị Lưu Ly bắt nạt ở nhà họ Lưu, anh lại trách cô có mối quan hệ không rõ ràng với Hạ Đông Quân, dây dưa không dứt, liền lấy việc rút vốn khỏi nhà họ Lê để uy hiếp cô.
Nhưng cô ấy lại chịu khom lưng khuyu gối để cứu chính mình.
Rõ ràng là đã biết mọi chuyện, trong lòng cảm thấy oan ức hơn ai hết, nhưng cái gì cô ấy cũng không nói, lại cứ tự mình gánh vác mọi chuyện.
Chẳng trách Hà Duy Hùng nói Lê Nhược Vũ cô, ngoại trừ người bạn thân Hạ Tư Duệ thì không còn nơi nào để đi cả.

Bị chính người bố ruột của mình coi như một quân cờ để lợi dụng, như vậy có giống người một nhà không?
Lâm Minh cười nhạt một tiếng: “Người bố như ông quả thật là làm tròn nghĩa vụ.”
Lê Hải Thiên nghỉ hoặc, anh là vì Lê Nhược Vũ mà nói ông sao?
“Sau này không cho phép ông quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa.” Vẻ mặt Lâm Minh u ám nhìn người đàn ông trung niên vì lợi ích mà đến cả con gái mình cũng bán đứng ở trước mặt, gẳn giọng nói.
Anh lạnh lùng cảnh báo: “Nếu không muốn công ty của nhà họ Lê phá sản, tốt nhất ông nên yên phận mà làm bố của cô ấy, nếu không làm được thì cũng đừng có can thiệp vào cuộc sống của cô ấy, càng đừng nên nghĩ đến việc lợi dụng cô ấy để làm bất cứ việc gì.


Bằng không, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng cho ông như ngày hôm nay đâu.”
Lê Hải Thiên sững sờ, anh ta như này là có ý gì?
Bỏ qua cho ông, không rút vốn khỏi công ty của nhà họ Lê nữa hay không muốn ly hôn với Lê Nhược Vũ?
Nhà họ Lưu gây ra chuyện náo động như vậy, khiến cho anh ta bị cắm một cái sừng dài như thế, vậy mà anh ta cứ thế mà bỏ qua?
Lê Hải Thiên đoán không ra, cũng không dám nghĩ ngợi nhiều, chỉ cảm thấy ánh mắt u ám của anh khiến ông ta sợ hãi, không dám trái lời, vội vã rời đi.
Cơ thể của cô đã gần như hồi phục, không cần phải tiếp tục nằm viện nữa, nhưng các Bác Sĩ và Y Tá nhất quyết không để cô đi.
Bọn họ nói rằng phía trên đã hạ lệnh, không được để cô đi, phải tiếp tục nằm viện mới đúng.
Cuộc sống của Lê Nhược Vũ mấy ngày nay khá an nhàn, ăn, uống và ngủ nghỉ là những nhiệm vụ ít ỏi của cô.

Hơn nữa, ánh mắt xa lạ ban đầu của Y Tá dành cho.
cô cũng dường như đã biến mất, thay vào đó là sự ngưỡng mộ cùng ghen tị.
Cô không biết thời gian này đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là kể từ lần chia tay không mấy vui vẻ đó, Lâm Minh chưa từng xuất hiện trước mặt cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận