Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Lê Nhược Vũ mệt mỏi kéo vali và nhà họ Lâm.

Ba năm rồi cô mới trở về đây, mọi thứ quá mới mẻ và xa lạ.
Mấy người giúp việc nhìn thấy co thì tụm lại, chỉ chỏ.
"Người đó là mợ chủ không?"
“Ừ, hình như là mợ chủ, nhưng nghe nói cậu chủ còn chẳng thèm xuất hiện hôm lấy giấy kết hôn.

Mợ chủ cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.

Có khi cậu chủ còn chẳng biết mặt cô ta.”
Lê Nhược Vũ không quan tâm tới mấy lời bàn tán của mấy người giúp việc, cô thực sự quá mệt mỏi rồi.
Mẹ Lâm chỉ cho cô căn phòng của cô, Lê Nhược Vũ lập tức kéo vali lên lầu, mở cửa bước vào.
Quẳng vali vào góc, đá giày cao gót mỗi nơi một chiếc.


Lê Nhược Vũ thở dài, ngồi phịch xuống giường, vừa ngồi cô vừa đưa tay ra sau lưng, kéo khóa váy xuống.
Thoát khỏi mớ quần áo dính đầy bụi bặm khó chịu, Nhược Vũ nằm trên giường, nhắm mắt thư giãn.
Cô muốn nghỉ vài phút rồi đi tắm, sau đó đi ngủ, chỉ nghĩ đến thôi mệt mỏi đã được xua đi không ít.
Đúng lúc cô đang mơ màng suy nghĩ thì cửa phòng tắm bật mở, một người đàn ông quấn khăn tắm ngang hông bước ra.
Mái tóc người đàn ông còn ướt, vài giọt nước nhỏ xuống khuôn mặt đẹp như tạc.

Cả thân trên để trần, để lộ ra cơ bụng rắn chắc và đường nhân ngư gợi cảm.
Thấy cô gái khỏa thân nằm trên giường mình khiến anh hơi giật mình, ồ lên một tiếng.
Tiếng động làm Nhược Vũ giật mình ngồi bật dậy, hai tay theo bản năng đưa ra che chắn cơ thể.

Nhìn rõ người trước mặt, Nhược Vũ hơi chau mày, thì ra là người chồng trên danh nghĩa của cô – Lâm Minh.
Hai người họ kết hôn đã ba năm nhưng chưa từng ở cùng nhau lấy một ngày.
Lâm Minh nheo mắt nhìn cô gái xinh đẹp đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, hai bàn tay nhỏ xíu che thế nào cũng không che nổi.

Cô thể lộ ra, trắng trẻo thon thả, chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần mập thì rất đẫy đà.
Lâm Minh cong khóe môi cười, sao tự dưng có người đẹp ngồi trong phòng mình thế này? Chẳng lẽ là tên bạn nào đó có lòng tốt đưa người đẹp đến cho anh ta giải khuây?
Cũng được đó chứ!
Nhìn cô gái xinh đẹp thẹn thùng che che giấu giấu, Lâm Minh nổi lên hứng thú, dù sao người cũng đưa đến tận cửa rồi, không thể phụ lòng tên bạn xấu xa nào đó được.
Anh bước về phía Nhược Vũ, nói.
“Che làm gì chứ, tôi cũng nhìn thấy hết rồi.”
“Anh làm gì vậy hả?”
Thấy Lâm Minh áp sát gần mình, Nhược Vũ hoảng hốt lùi lại, kêu lên.
Lâm Minh cúi người, đè nghiến lên người cô.

Nhược Vũ lùi về sau nhưng mất đà, ngã nằm xuống giường.

Lâm Minh thấy cảnh đó thì khóe môi cong lên, nghĩ rằng cô đang câu dẫn mình.

Anh đưa tay chạm lên khuôn mặt cô, giọng nói đột nhiên mềm mại.
“Cô bé, em tên gì?”
Cả người Nhược Vũ cứng đờ, cô muốn bật cười.

Thì ra người chồng đã kết hôn với cô ba năm lại không hề biết mặt cô.

Lời mấy người giúp việc khi nãy như gai nhọn đâm vào tim.

Nhược Vũ bật cười tự giễu bản thân.
Giờ thì cô đã hiểu tại sao Lâm Minh có hành động lạ như vậy.

Bởi vì nếu anh ta nhận ra cô thì chắc chắn đã không chạm vào người cô rồi ngả ngớn như thế.
“Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng.”
Lâm Minh thì thầm, liên tục ra vào trong cơ thể cô.
Lê Nhược Vũ nhắm chặt hai mắt, những giọt nước mắt nóng hổi chậm rãi lăn dài trên gò má.
Cô cảm thấy cuộc đời mình thật đáng mỉa mai.
Sáng sơm hôm sau, khi Lâm Minh tỉnh dậy đã không thấy cô gái kia đâu.


Anh vươn vai, nhìn sang chỗ bên cạnh, ga giường vẫn còn hơi nhàu, chứng tỏ đêm qua đã có người nằm ở đây.
Ngoài cô vợ âm mưu xấu xa kia ra, đây là cô gái mà Lâm Minh thấy ưng ý nhất.
Ba năm trước, người vợ trên danh nghĩa kia của anh bỏ thuốc vào rượu của anh, khiến hai người phát sinh quan hệ.
Ngày hôm sau, nhà họ Lê mang bằng chứng đến Lâm gia bắt anh chịu trách nhiệm.
Hôm đăng kí kết hôn anh không tới, chỉ cho trợ lí đưa giấy tờ đến.
Sau khi đăng kí, Lê Nhược Vũ cũng lấy lí do ra nước ngoài du học mà bỏ đi mấy năm nay.
Bây giờ Lâm Minh cảm thấy ba năm này đã là quá đủ rồi, anh cũng đã giúp Lê gia từ đáy vực hồi sinh, vì vậy anh cần lấy lại tự do đã mất của mình.
Nghĩ là làm, Lâm Minh gọi điện cho trợ lí, bảo chuẩn bị đơn ly hôn.
Còn về phía Lê Nhược Vũ, khi cô tỉnh dậy anh còn chưa tỉnh.

Cô không biết phải đối mặt với người chồng trên danh nghĩa này thế nào nên đành bỏ đi trước.
Cô đến nhà cô bạn thân Hạ Tư Duệ để nghỉ ngơi vài ngày, chuyện đêm qua thực sự càng khiến cô bối rối, không biết nên làm gì lúc này.
“Trời nóng thế này sao cậu mặc kín mít như bà đẻ thế?” Tư Duệ vừa mở cửa vừa nhìn Nhược Vũ, hỏi.
Nhược Vũ kéo cao cổ áo, cúi đầu, trả lời qua loa lấy lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận