Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ



Trong phòng 8081 lúc này đang diễn ra một trận đuổi bắt gà bay chó sủa.

Đại ca đầu trọc này  vốn đến ở dài hạn, mới từ bar gay tìm về một mỹ thiếu niên để vui vẻ, hơn nữa hắn đặc biệt thích chơi trò cosplay, sở thích vô cùng kỳ dị. Trước khi Lâm Bình Bình đến hắn vẫn còn đang khó chịu, thầm mắng má nó tên MB kia sao còn chưa đến. Cho nên lúc mỹ nhân Bình Bình tìm đến cửa, hắn thuận lý thành chương mà hiểu lầm cậu là MB.

Dáng người gợi cảm mê người kia a!! Mỹ nhân hư không tịch mịch, sắc mặt tiều tụy, muốn hút điếu thuốc để giải toả cô đơn, lại bi ai phát hiện hộp thuốc lá rỗng tuếch, đành phải gõ cửa phòng bên cạnh mượn một điếu, sau đó dẫn đến một trận mây mưa điên cuồng này nọ… Cmn loại sắm vai này rất tốt! Đại ca đầu trọc rất vừa lòng! Vì thế trực tiếp bổ nhào qua!

A!! Tiểu Bạch Liên hồn phi phách tán chạy quanh bàn trà,  hoảng hồn hỏi “Ông muốn làm cái gì?”

Mình chỉ muốn đến xin một điếu thuốc thôi mà, sao hắn lại đột nhiên đóng cửa muốn xx mình??

Diễn tốt lắm! Trong lòng đại ca khen ngợi! Sắm vai thiếu niên thanh thuần điềm đạm đáng yêu gì đó, rất chọc người nổi thú tính!! Hắn cười lưu manh “Ngoan ngoan theo bổn đại gia, gia cho cưng dục tiên dục tử, làm một lần là nghiện luôn!”

A A A biến thái! Mắt thấy đại ca đầu trọc sắp cởi phanh áo sơ mi in đầy hoa, lộ ra lồng ngực đầy lông, chân Tiểu Bạch Liên muốn nhũn luôn, liều mạng chạy về phía cửa, nhưng nửa đường đã bị chặn lại.

Ôm eo nhỏ của mỹ nhân, đại ca phát ra một trận tiếng cười cuồng vọng đầy kinh điển! Ha! Ha! Ha!

“Cứu mạng a!!!” Lâm Bình Bình thật sự bị doạ khóc, liều mạng giãy dụa muốn bỏ chạy, lại bị hắn ném lên giường, phản kháng không được, còn bị hắn lấy cravat trói tay.

“Đến, để đại gia thoải mái một chút nào.” Đầu trọc phấn khởi cởi áo sơ mi.

“Đồ biến thái!!!” Tiểu Bạch Liên thét chói tai.

Tiếng hét này thật sự rất mất hồn! Đầu trọc đại ca xoa xoa tay chuẩn bị bắt đầu, thì bị một trận đập cửa ầm ầm cắt ngang, Tiếng đập kinh thiên động địa, cảm giác như sắp phá luôn cái khách sạn!

“Mau mở cửa điiiii!!!” Đào Nhạc Nhạc ôm cửa, như bệnh tâm thần hét váng lên.

Hồ tổng sau khi nghe Khương tổ trưởng nói xong, trực tiếp đá văng luôn cánh cửa.

Bước vào trong phòng, hắn liền nhìn thấy vợ mình bị nam nhân khác trói trên giường, khóc đến sắc mặt trắng bệch.

Trong phút chốc, phong vân biến sắc!

Đầu trọc còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hồ tổng đánh thành đầu heo!

“Hu hu hu hên là còn mặc quần áo!!” Đào Nhạc Nhạc khóc nức nở, lòng còn sợ hãi mà ngồi trên mặt đất.

Khương tổ trưởng cởi trói cho cậu, còn chưa kịp an ủi, người đã bị Hồ tổng ôm vào trong lòng.

“Ngoan.” Hồ Vân Phi ôm yêu nghiệt nhà mình vào lòng, tay còn đang run rẩy.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tiểu Bạch Liên hiển nhiên bị doạ thảm!

“Không có việc gì.” Hồ Vân Phi vỗ vỗ lưng cậu, sau đó phẫn nộ nhìn về phía đại ca đầu trọc.

“Lão đại em xin thua.” Đầu trọc mặt mũi bầm dập, sâu sắc cảm thấy mình thật xui xẻo! Đại ca trước mắt thả một mỹ nhân đến câu dẫn, sau đó giả vờ như bắt gian tại trận để tống tiền, loại sự tình này tiến triển quá nhanh, hắn nhất thời sẽ không kịp thích ứng! hắn run rẩy lấy ra ví tiền, hoảng sợ nói “Em em em chỉ còn chừng này tiền.”

Hồ Vân Phi một cước đá bay hắn.

Đối phương lòng tham không đáy cực kỳ hung tàn, loại người cậy mạnh hiếp yếu này mình đấu không lại! Hắn lại đành phải run rẩy cởi ra dây chuyền vàng cùng thắt lưng bằng da, nơm nớp lo sợ mà dâng lên bằng hai tay!

“Sao lại như thế?” Quản lý khách sạn nhanh chóng chạy đến.

“Nơi này giao cho cậu xử lý.” Hồ Vân Phi quen biết người quản lý này, đen mặt ôm yêu nghiệt trờ về phòng 8018.

“Hu hu hu” Đào Nhạc Nhạc vẫn còn đang khóc.

Đứa nhỏ lúc nào cũng gây rắc rối này… Khương tổ trưởng thở dài, kéo cậu từ mặt đất lên.

Không biết phải nói hắn như thế nào nữa!!

“Ngoan, không khóc.” Hồ Vân Phi đi vào 8018, ôm Lâm Bình Bình ngồi trên sofa.

“Vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì?” Lâm Bình Bình còn đang sợ hãi, trên mặt vẫn không tí huyết sắc.

“Vốn định cầu hôn em.” Hồ tổng thở dài “Ai ngờ bọn họ bảo em đi nhầm, đi vào phòng tên biến thái kia.”



Cầu hôn? Tiểu Bạch Liên mờ mịt nhìn hắn, đầu óc kêu loạn, cái mũi còn đỏ bừng nghẹn ngào!


Hồ Vân Phi cùng cậu đối diện, biểu tình bất đắc dĩ.

Trong phòng có rượu có hoa, còn có âm nhạc du dương, lúc sau, Lâm Bình Bình rốt cuộc  cũng bình tĩnh, thăm dò hỏi “Anh thật sự định cầu hôn em?”

“Nhưng mà không giống kịch bản cho lắm.” Hố Vân Phi không biết nên dùng vẻ mặt gì đối diện cậu.



Lâm Bình Bình dở khóc dở cười.

“Đi thôi, mang em đi tắm rửa.” Trải qua một trận này, Hồ tổng xác thật không còn tâm tình, trực tiếp ôm cậu đi tắm, đặc biệt đặc biệt đơn thuần tắm rửa!

Giường King size trong khách sạn rất mềm mại, Lâm Bình Bình quỳ gối giúp hắn lau khô tóc.

“Nghỉ ngơi đi.” Hồ Vân Phi kéo tay cậu qua hôn một cái.

“Không muốn uống chút rượu sao?” Yêu nghiệt từ phía sau ôm lấy, cằm đặt lên  vai hắn.

“Em còn có tâm tình?” Hồ Vân Phi bật cười.

Lâm Bình Bình cắn cắn vành tai hắn.

Ở chung lâu như vậy, cậu đương nhiên biết tử huyệt của hắn.

Không khí dần dần ấm lên, trong phòng hương khí tình sắc ngày càng đậm.

Hồ Vân Phi xoay người, nhìn người dưới thân áo tắm xốc xếch, có chút si mê.

Đây là lần đầu tiên bị hắn nhìn rõ ràng như vậy, Lâm Bình Bình khoé miệng cong cong, ngón trỏ vuốt vuốt hầu kết hắn “Không phải nói muốn cầu hôn sao?”

Cảm giác ngứa ngứa như có như không, Hồ tổng ánh mắt tối lại, nắm lấy bàn tay không ngừng quấy rối của cậu.

“Không cầu nữa?” Yêu nghiệt biểu tình mê người.

“Không phải cầu, vốn dĩ là của anh rồi.” Giọng Hồ Vân Phi đã có chút trầm khàn, cúi người hung hăng hôn cậu “Đời này ngoài anh ra, đừng mong ai ôm được em.”

Miệng lưỡi nóng bỏng dây dưa, áo ngủ đã sớm bị vứt trên mặt đất.

Lâm Bình Bình ngồi khoá trên người hắn, run rẩy áp xuống, toàn thân đỏ hồng.

“Ngoan.” Hồ Vân Phi thoả mãn thở ra, hai tay cầm lấy vòng eo tinh tế của cậu.

Yêu nghiệt ánh mắt đầy hơi nước, dùng hết kỹ thuật trúc trắc của mình lấy lòng hắn, thầm mong có thể cho hắn khoái cảm lớn nhất. Thật sự rất thích nam nhân này, thích đến nỗi có thể gạt đi cảm giác xấu hổ, một lòng muốn lấy lòng hắn.

Tuy rằng cầu hôn không thành công, nhưng nhìn cũng đủ biết, anh ấy vì chuyện này mà tốn không ít công sức. Trong lòng cậu vô cùng ấm áp, ôm lấy bờ vai hắn, run rẩy nói ra ba chữ kia.

Phía sau càng tàn sát bừa bãi, linh hồn đều muốn bị hoà tan theo. Hồ Vân Phi đẩy cậu ngã xuống giường, hung hăng va chạm, điên cuồng như thể ngày mai có là tận thế cũng không sao.

Khoái cảm ngập đầu, Lâm Bình Bình khóc ôm lấy hắn, cào loạn sau lưng.

Lúc sau, trong phòng rốt cuộc cũng im lặng, Hồ Vân Phi thoả mãn thở ra.

“Thật thô lỗ.” Lâm Bình Bình giọng nói khàn khàn, nữa làm nũng nữa oán giận hắn.

Hồ Vân Phi thích đến không khống chế được, hận không thể đem cậu giấu đi, không muốn để người ngoài nhìn.

Rượu vang vốn đùng để cầu hôn đã chuẩn bị tốt, Hồ Vân Phi uống một ngụm, cúi đầu triền miên hôn cậu.

“Tửu lượng em không tốt.” Lâm Bình Bình đẩy hắn.

“Vậy cứ say đi.” Hồ tổng cười nhẹ “Vừa lúc để anh ức hiếp em một chút.”

Rượu đỏ cạn dần, không phân rõ ai uống nhiều hơn ai.

Hương hoa hồng cùng hương rượu vấn vít, giữa tiết trời mùa đông cũng trở nên ấm áp. Một lần nữa triền miên không dứt.

Trời càng về khuya, Lâm Bình Bình mệt đến không nhúc nhích nổi bị hắn ôm vào phòng tắm, sau đó ôm nhau đi ngủ.

Trong lúc mơ mơ tỉnh tỉnh, nghe ai đó nói ba tiếng anh yêu em. Yêu nghiệt mỉm cười hạnh phúc, trong mơ cũng hoá ngọt ngào.




Sáng thứ hai, tập thể thành viên tổ trò chơi Phấn hồng manh manh thuỷ tinh tâm đều cảm thấy không yên, bởi vì Tiểu Bạch Liên còn chưa có tới!

Đào Nhạc Nhạc đau khổ “Có lẽ nào vì hôm qua cầu hôn thất bại, Hồ tổng trong cơn giận dữ đã từ bỏ Bình Bình ca, khiến ảnh đau đớn không thiết sống, treo cổ tự tử rồi không?”

Khương tổ trưởng đồng tình vỗ vỗ hắn, có phải đã bị doạ đến điên rồi không?

“Tôi tôi tôi điện thoại hỏi thử.” Đào Nhạc Nhạc run run cầm điện thoại lên.

“Bây giờ mà gọi, chị cam đoan chú mày sẽ bị Hồ tổng bóp chết.” Lạc Vi Nhã đúng lúc nhắc nhở hắn.

Hu hu hu! Đào Nhạc Nhạc luống cuống nhìn về phía Khương tổ trưởng.

“Yên tâm đi, không có việc gì.” Khương Đại Vệ an ủi hắn.

“Thật thật thật vậy chứ? Nhưng mà chúng ta thiết kế tiệc cầu hôn cho Hồ tổng, lại làm cho Bình Bình ca bị biến thái bắt nạt.” Đào Nhạc Nhạc cảm thấy tội lỗi mình thật không thể tha thứ.

“Tôi cam đoan không sao cả, được rồi nhanh nhanh đi làm việc.” Khương tổ trưởng hiếm thấy không rít gào, bởi vì hắn nhìn thấy đôi mắt thâm đen của Đào Nhạc Nhạc, đứa nhỏ đáng thương này phỏng chừng cả đêm qua không hề ngủ được.

Đào Nhạc Nhạc trở về chỗ ngồi, lực chú ý không cách nào đặt lên công việc được, trong đầu hiện ra 1001 cách bị Hồ tổng trừng phạt, đặc biệt đặc biệt tàn nhẫn bạo lực!

Thời gian chậm rãi trôi qua, đến giờ ăn trưa, Đào Nhạc Nhạc cực kỳ hiếm thấy mà không có khẩu vị, ăn chưa đến một nửa. Phải biết cậu bình thường chính là cái thùng cơm chính hiệu, không chỉ đem hộp cơm của mình giải quyết sạch sẽ, mà còn giúp mọi người ăn hết dưa rau! Ví dụ như giúp Lạc Vi Nhã ăn khổ qua, giúp Lâm Bình Bình ăn cà rốt, giúp Lưu Tiểu Niên ăn thịt dê hải sản, thậm chí còn giúp Khương tổ trưởng ăn hành tây!

Hôm nay cậu thế mà không có tâm tình ăn cơm… Mọi người nhìn cậu ánh mắt tràn ngập thương cảm!

Buổi chiều lúc hai giờ, Lâm Bình Bình rốt cuộc được Hồ tổng đưa đến văn phòng.

Đào Nhạc Nhạc khẩn trương vô cùng, nằm cái bẹp như vũng nước trên bàn Khương tổ trưởng.

Khương tổ trưởng:…

“Tan tầm anh đến đón em.” Hồ tổng giọng nói rất ôn nhu.

Lâm Bình Bình gật gật đầu, ôm một cái hộp to đặt lên bàn.

Hồ tổng hắng giọng, định lên tiếng nói gì đó thì Đào Nhạc Nhạc đột nhiên khóc lóc ôm lấy đùi hắn!

Lâm Bình Bình bị hoảng sợ “Cậu sao vậy??”

“Gia, tha mạng!” Đào Nhạc Nhạc khóc không thành tiếng “Ta trên có mẹ già dưới có em nhỏ, còn phải nuôi bầy chó hoang gần nhà, cầu ngài giơ cao đánh khẽ!”

“Phải không?” Hồ tổng biểu tình tà mị cười.

“Vâng!!!” Đào Nhạc Nhạc điên cuồng gật đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.

Lâm Bình Bình nhìn hắn kỳ quái “Cậu uống nhầm thuốc à?”

“Vậy chuyện hôm qua tính thế nào đây?” Hồ tổng chậm rãi hỏi.

Quả nhiên là đến tính sổ a! Đào Nhạc Nhạc ôm chặt đùi hắn “Nếu có kiếp sau, tôi nhất định làm trâu làm ngựa cho ngài, giúp ngài không tiếc mạng sống, sinh tử cùng tuỳ, tuyệt không chia lìa!”

Lâm Bình Bình:…

Hồ tổng nhướng mày, tựa như còn đang do dự.

“Có phải Bình Bình ngạo kiều không đáp ứng ngài không?” Thấy vẻ mặt hắn có vẻ hoà hoãn, Đào Nhạc Nhạc tiếp tục, đứng lên phẫn nộ chỉ Lâm Bình Bình “Hồ tổng tốt như vậy, anh còn dám cự tuyệt? Anh có biết ngoài kia có bao nhiêu người xếp hàng đợi ngài ấy không? Ngài đối với anh một lòng một dạ, anh lại còn không biết hưởng phúc! Nam nhân anh tuấn tiêu sái lỗi lạc tà mị cuồng quyến ngọc thụ lâm phong sự nghiệp thành công lại ôn nhu ấm áp như vậy, bộ anh nghĩ muốn tìm là tìm hay sao?”

Lâm Bình Bình trợn mắt “Tôi không ngờ cậu lại ăn nói tốt như vậy đó!”

“Gia, tôi nói như vậy ngài có hài lòng chưa?” Đào Nhạc Nhạc chân chó báo cáo.

“Cũng không tệ lắm.” Hồ tổng sờ sờ cằm “Cho nên em ấy đã chấp nhận lời cầu hôn của tôi.”

Gì? Đào Nhạc Nhạc bị chấn kinh, như vậy cho dù cầu hôn bị phá giữa chừng, nhưng vẫn thành công?




“Vâng.” Lâm Bình Bình thẹn thùng thừa nhận.

Đào Nhạc Nhạc nhìn hai người nắm tay nhau, sau đó khóc bổ nhào vào lồng ngực Khương tổ trưởng “Huhuhu thành công aaa!!”

Khương tổ trưởng an ủi vỗ vỗ đầu, trong lòng tràn ngập lo lắng cho chỉ số thông minh của cậu.

“Mang chút điểm tâm đến cho mọi người.” Hồ Vân Phi mở hộp ra “Bạn tôi mới mang từ Pháp về.”

Tiếng hoan hô vang vọng một mảng, Hồ tổng của chúng ta quả nhiên uy vũ khí phách!

Đào Nhạc Nhạc nghẹn ngào một chút, sau đó cùng mọi người lấy bánh ăn.

Giữa trưa còn chưa có ăn no, thật đói!

Lưu Tiểu Niên vừa cắn bánh quy, vừa hưng trí bừng bừng lên mạng chat với Cố Khải.

Cố Khải nhắn qua: Buổi tối Tiểu Hi đến đón em, anh sẽ về trễ.

Lưu Tiểu Niên: Anh lại tăng ca?

Cố Khải khoé miệng giương lên: Ngoan.

Tăng ca gì đó thiệt đáng ghét! Lưu Tiểu Niên chống cằm thở dài.

Giờ tan tầm, Cố Hi quả nhiên lái xe đến đón tẩu tử của mình, sau đó cùng nhau đi trung tâm mua sắm.

“Không về nhà à?” Lưu Tiểu Niên ngạc nhiên.

“Dù sao anh hai cũng không về nhà ăn cơm, chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn, sau đó đi mua sắm.” Đệ đệ biểu tình nghiêm túc! Kỳ thực chủ yếu là đi mua sắm, vì cậu cuối tuần này phải đi gặp mẹ chồng, cho nên có chút khẩn trương.

“Cũng được.” Lưu Tiểu Niên vui rạo rực, có bữa tiệc lớn ăn!

“Hay là tôi mời cậu đi ăn nhà hàng thịt nướng mới mở?” Lưu Tiểu Niên vui vẻ mở app Foody ra “Hôm qua thấy có người đề cử trên mạng, danh tiếng rất tốt.”

“Không đi.” Đệ đệ cự tuyệt.

“Sao vậy?” Lưu Tiểu Niên buồn bực “Không phải cậu thích nhất nhất thịt nướng Hàn Quốc sao?”

“Hôm nay không có hứng.” Đệ đệ có lệ trả lời, ăn thịt nướng gì chứ, thịt nướng rất tốn thời gian đó biết không? Tốt nhất là ăn cái gì nhanh nhanh một chút, sau đó liền đi mua sắm.

Không phải nói đi ăn bữa tiệc lớn sao? Lưu Tiểu Niên ngơ ngác bị cậu túm vào trung tâm mua sắm.

“Đây là bữa tiệc lớn cậu nói à?” Lưu Tiểu Niên vừa gặm KFC vừa ai oán nhìn cậu.

“Anh không nên kỳ thị fastfood chứ, muốn chiên gà cũng cần nhiều kỹ thuật.” đệ đệ hiển nhiên nói, sau đó điên cuồng thúc giục tẩu tử “Ăn nhanh lên.”

Lưu Tiểu Niên chậm rì rì uống nước trái cây.

Đệ đệ cấp tróc vạn phần, há mồm ăn liều mạng như hảo hán, tự mình thị phạm cho tẩu tử biết thế nào là “ăn nhanh lên”!!

Lưu Tiểu Niên trợn mắt nhìn cậu hai ba phát xử lý xong cái hamburger size lớn…

Đệ đệ nghiêm túc nhai nuốt, hai má phồng lên như con hamster.

Lưu tiểu Niên thở dài, đưa ly nước qua cho cậu, sau đó nhận mệnh đứng lên “Đi thôi, cùng cậu đi mua sắm.” Mình rõ ràng là hiểu sai ý, cậu ấy một chút cũng không muốn đi ăn.

Cmn tẩu tử thật tri kỷ! Đệ đệ lệ nóng doanh tròng, cảm động vô cùng!

Đệ đệ chạy một mạch đến quầy trang sức, đặc biệt có mục tiêu rõ ràng.

“Anh cảm thấy cái này thế nào?” Đệ đệ chỉ vào pho tượng phật ngọc hỏi tẩu tử mình.

Lưu Tiểu Niên giật mình “Sao cậu lại muốn mua cái này?”

“Triển Phong cuối tuần dẫn em về nhà.” Đệ đệ xấu hổ giải thích.

Lưu Tiểu Niên bừng tỉnh đại ngộ “Cho nên cậu muốn mua quà tặng mẹ chồng?”

“Vâng.” Cố Hi khuôn mặt đỏ bừng gật gật đầu.

“Đắt quá đi!” Lưu Tiểu Niên bị giá cả doạ sợ.

“Chỉ cần bác gái thích, em có phải đi bán thận cũng được.” Đệ đệ kiên định nói.

Lưu Tiểu Niên dở khóc dở cười “Sao cậu không trực tiếp đi mua cùng Lục bác sĩ?” Ảnh khẳng định biết chắc mẹ mình thích cái gì, so với ý kiến của mình chắc chắn tốt hơn nhiều!

“Anh ấy không cho em mua, nói cứ giao cho ảnh là được.” Đệ đệ bĩu môi “Cho nên em mới lén đi mua, lo trước khỏi hoạ a. Nhỡ đâu mẹ ảnh không thích lễ vật của ảnh, em có thể đưa ra phương án hai!”

Lo lắng thật chu toàn a… Lưu Tiểu Niên nhắc nhở cậu “Vậy cậu mua cái gì nhỏ nhỏ chút, đến lúc đó mới giấu đi được. Cái tượng phật ngọc này cũng gần hai mét, giấu thế nào được?”


Nói cũng đúng… Đệ đệ sờ sờ cằm, đành tiếc nuối bỏ qua món quà này.

“Bằng không mua vòng cổ tặng bà đi?” Lưu Tiểu Niên chỉ vào quầy “Vàng tươi nha, lão niên nhất định rất thích.”

“Rất tục!” Đệ đệ quả quyết cự tuyệt, mình đường đường là nghệ thuật gia tươi mát thoát tục, sao có thể tặng hoàng kim tục tằng như vậy chứ!

“Vậy tặng vòng ngọc cũng được.” Lưu Tiểu Niên đề nghị “Lão nhân trung niên đều thích đeo.”

Đệ đệ cẩn thận nghĩ nghĩ, trong đầu nhất thời hiện ra cảnh một lão nhân gia đầu bạc ung dung đẹp đẽ cao quý, mặt đầy nếp nhăn đôi môi đỏ tươi, mang vòng ngọc ngồi trên ghế giữa nhà, vừa cười lạnh vừa chỉ huy người hầu cưỡng chế hành hạ con dâu! Vô cùng bi kịch!



Trong TV đều diễn như vậy a! Sau lưng đệ đệ chợt lạnh, quyết đoán lắc đầu cự tuyệt, này nhất định là điềm xấu!

“Vậy thì tôi không biết phải tặng gì.” Lưu Tiểu Niên kỳ thật không hề có kinh nghiệm.

“Hai vị muốn mua lễ vật tặng mẹ sao?” Em gái bán hàng rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi.

“À không, là…” Lưu Tiểu Niên định nói là mua tặng mẹ của bằng hữu, thì đệ đệ đã điên cuồng gật đầu “Đúng rồi, là mẹ của tôi.” Cmn thích quá đi! Cảm giác là người một nhà với mẹ chồng a!!!

Lưu Tiểu Niên đành phải im lặng ngậm miệng.

“Là mua tặng mẹ vợ?” Người bán hàng nhất thời hiểu rõ.

Thật ra là mẹ chồng… Nhưng cũng không khác biệt lắm, đệ đệ hưng trí bừng bừng “Cô có đề cử gì hay không?”

“Hay là ngài đến xem mặt dây chuyền(*) của chúng tôi?” Người báng hàng nhiệt tình giới thiệu, lấy từ trong tủ ra “Vàng tinh khiết 24K khảm đá phỉ thuý, nhạc mẫu của ngài nhất định sẽ rất thích.”

(*)Nguyên tác là điếu truỵ

điểu trụy

Lại là vàng à? Đệ đệ có chút do dự.

“Mẹ vợ ngài nhất định sẽ hài lòng mà, không ai từ chối được ngọc khảm vàng đâu.” Em gái bán hàng nhỏ giọng nói.

Cmn quả là tiếng lòng a!! Đệ đệ cảm thấy đặc biệt vừa lòng, vì thế quyết đoán “Được rồi, chọn nó.”

Tiểu thiếu niên ta đây tươi mát thanh thuần như vậy, là bảo bối của các lão bà! Ai có thể không thích chứ!

Đệ đệ vừa thanh toán vừa kiêu ngạo ưỡn ngực!

“Vâng, em cùng Tiểu Hi đi mua sắm.” Bên này Lưu Tiểu Niên nhận điện thoại của Cố Khải, nhu thuận khai báo “Đã sắp mua xong rồi, lát nữa là về nhà.”

“Ai nói chứ.” Đệ đệ nghe vậy liền khẩn trương “Chúng ta còn chưa mua quần áo.”



Còn muốn mua quần áo? Lưu Tiểu Niên bất ngờ, quần áo ở nhà của cậu đã muốn xếp thành ngọn núi nhỏ rồi!

Đương nhiên là phải mua a! Chuyện lớn như về ra mắt này sao lại không cho mua quần áo mới chứ! Đệ đệ kiên quyết!

“Được rồi, vậy em về nhà sớm một chút.” Cố Khải trong điện thoại nghe được, bất đắc dĩ nói.

“Vâng, còn anh chừng nào về nhà?” Lưu Tiểu Niên hỏi.

“Trễ một chút, bảo bối anh có việc, tắt máy nhé.” Cố Khải nhìn ra cửa sổ thấy được Diệp Thanh.

“Tìm tôi có việc?” Diệp Thanh đi vào quán cà phê, mang theo một thân gió lạnh ngồi đối diện.

“Tôi cứu cậu thoát ra, ít nhất cũng phải cảm tạ một tiếng chứ?” Cố Khải nghiền ngẫm nói.

“Là anh bảo lãnh cho tôi ra?” Diệp Thanh nhíu mày.

“Nếu không thì sao? Cậu nghĩ là bên Đằng Dực à?” Cố Khải bật cười “Cậu đem tư liệu bán cho bọn họ, bọn họ đạt được mục đích rồi, còn có lý do gì cứu cậu ra?”

“Anh có mục đích gì?” Diệp Thanh cảnh giác.

“Tôi không có mục đích gì cả, tha cho cậu đơn giản vì cậu là bạn của Tiểu Niên, nhưng mà tôi không hi vọng cậu về sau gặp lại em ấy.”

“Anh nghĩ tôi muốn gặp hắn?” Diệp Thanh khinh thường.

“Tuy rằng hai người có quan hệ huyết thống, bất quá cậu so với em ấy, thật sự quá ngu ngốc.” Cố Khải lạnh lùng nói. “Tôi không biết cha cậu trước đây từng xảy ra chuyện gì, làm cậu xảy ra hiểu lầm lớn như vậy với Cố gia, nhưng mà người chết là trưởng bối, tôi sẽ không nói gì thêm. Chỉ có hai điều tôi muốn nói rõ, thứ nhất, bi kịch của cậu không liên quan gì đến Cố gia, cha cậu cùng cha tôi không có bất cứ quan hệ gì. Thứ hai, căn cứ vào những gì cậu đã viết loạn vào nhật ký của Tiểu Niên, tôi nghĩ rằng cậu đang gặp vấn đề về mặt tâm lý, tôi ở Mỹ có bạn là chuyện gia lĩnh vực này, khuyên cậu sớm một chút quay về kiểm tra, vé máy bay cùng danh thiếp trong này, cậu tự giải quyết cho tốt.”

Cố Khải lấy một phong thư đặt lên bàn, đứng dậy ra khỏi quán cà phê, không liếc nhìn hắn một cái.

Cùng là tuổi thơ bất hạnh, nhưng bảo bối của mình so với hắn còn đáng quý hơn nhiều. Tuy rằng trải qua nhiều vất vả khó khăn, nhưng vẫn kiên trì tin tưởng vào tương lai, thiện lương sạch sẽ.

Người tốt như vậy, mình sao có thể bỏ qua?

HẾT CHƯƠNG 85


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui