Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

“Cố tổng đâu?” Lưu Tiểu Niên hỏi.

Em zai vốn định bảo anh mình đang ở trên lầu khóc nức nở, sau đó cảm thấy như vậy hơi quá, vì thế sửa lời nói, “Anh tui đang ở trên lầu ngắm sao, khi tâm tình ảnh không tốt thường đi ngắm sao!” Đờ mờ nghe xong vừa thấy u buồn vừa thấy đáng tin, giống như một vương tử ý!

“Anh ấy thật sự rất giận?” Lưu Tiểu Niên chột dạ.

“Vì làm đùi gà cho cậu, anh tui không ngại mưa bão đứng ở cửa khách sạn đợi ba tiếng, cầu xin đầu bếp thu nhận làm đồ đệ đó!” Em zai không tự giác nhập vai vào một đoạn phim truyền hình nào đó, cảm thấy vô cùng cảm động.

“… Nhưng hôm nay trời không mưa.” Lưu Tiểu Niên 囧.

“Không được rời trọng điểm!” Em zai sắc mặt nghiêm nghị, “Trọng điểm là anh tui giờ đang rất mất mát!”

Lưu Tiểu Niên dở khóc dở cười, “Tui lên tìm ảnh.”

“Cậu không muốn nghe tui kể anh tui bái sư học làm đùi gà thế nào à?” Em zai bất mãn, mình đã chuẩn bị tốt lắm rồi, nhất định có thể khiến chị dâu cảm động muốn khóc! Nguồn:

“Không cần.” Lưu Tiểu Niên kiên quyết từ chối, lối tư duy của nghệ thuật gia gì đó, sẽ làm mình bị u mê!

Em zai đành phải thất vọng nhìn chị dâu mình lên lầu, sao lại như thế, chẳng biết phối hợp gì cả!

Cửa thư phòng rộng mở, Cố tổng nhất định không đi ngắm sao, anh đang xem tài liệu.

“Tôi có thể vào không?” Lưu Tiểu Niên đứng trước cửa hỏi.

Cố Khải rõ ràng sửng sốt một chút, về rồi? Nếu là ngày thường, anh nhất định sẽ sung sướng dạt dào bảo vợ yêu vào, thuận tiện có thể YY một chút em ấy sẽ bỏ qua băng ghế, trực tiếp ngồi lên đùi mình! Nhưng hôm nay lại khác, bởi vì Cố tổng rất tức giận! Cho nên ảnh vô cùng lạnh nhạt nói, “Tôi đang bận.”

“… Tôi đi nấu chút chè cho anh.” Lưu Tiểu Niên rảo bước đi.

Dùng một bát chè để xin lỗi? Mơ à! Phải là thân thể đáng yêu của em! Cố tổng một bên bình tĩnh não bổ, một bên lãnh diễm “Ừ.” một tiếng.

“Nửa giờ nữa tôi đem lên.” Lưu Tiểu Niên vừa xoay người đi xuống, vừa vặn Cố Hi sáp qua.


A? Em zai khó hiểu, không có hôn môi an ủi, không có nước mắt xưng tội, ít ra cũng phải thảo luận đùi gà linh tinh chứ, nội dung phát triển lệch, đúng là không khoa học mà!

Vì thế em zai vào thư phòng, vô cùng buồn bực hỏi, “Sao anh để cho cậu ấy đi mất?”

“Đi nấu chè.” Anh zai hơi kiêu ngạo, “Chắc là để nhận lỗi với anh.”

“Nhận lỗi?” Em zai mở to mắt, “Anh thật sự tức giận?

“Đương nhiên không phải!” Anh zai nghiêm túc, sao lại tức giận với vợ yêu được! Yêu thương còn không kịp!

“Vậy giả bộ cái gì mà giả bộ!” Em zai không nhịn được thấp giọng rít gào, “Còn chưa theo đuổi được, anh lạnh nhạt cái rắm ý, tác phong đâu mất rồi!”

Anh zai bị những lời này làm kinh ngạc một chút! Đờ mờ sẽ không thảm đến thế đâu!

Sau đó anh em hai người nghe tiếng cửa mở!

“Anh!” Em zai lập tức khẩn trương, đờ mờ chị dâu bỏ nhà trốn đi gì đó, anh zai sẽ điên lên mất a a a!

May mà Cố tổng phản ứng nhanh, xỏ dép vào đuổi theo!

May mà Lưu Tiểu Niên không vừa khóc vừa chạy đi, tốc độ cũng không nhanh, Cố Khải nhanh chóng đuổi kịp.

“Làm sao vậy?” Lưu Tiểu Niên đang bấm điện thoại, cho nên vừa bị tóm lại liền hoảng sợ.

“Cậu đừng đi.” Cố Khải kéo tay cậu, đáy mắt có chút nôn nóng.

“Vì sao?” Lưu Tiểu Niên chẳng hiểu gì cả.

“Cậu tha lỗi cho anh tui đi.” Em zai cũng đuổi theo cầu xin, đúng là anh em đồng lòng!

“Vì sao muốn tôi… tha thứ cho anh?” Lưu Tiểu Niên 囧囧 nhìn Cố Khải, mình đâu có tức giận!


Nhưng những lời này rơi vào tai anh zai lẫn em zai hiển nhiên là một nghĩa khác, giống kiểu hàm nghĩa ngạo kiều ‘anh đối xử với tôi như vậy, thế mà dám xin tôi tha lỗi?’ như thế!

Vì thế anh zai càng nóng nảy hơn, anh rất ngốc nghếch ôm vợ yêu, kiên quyết nói, “Cậu không được đi!”

Em zai ở trong lòng vỗ tay cho anh zai, làm tốt lắm!

“Nhưng mà tôi không đi ra siêu thị làm sao mua đường?” Lưu Tiểu Niên bị chôn mặt trong ngực anh, vô cùng khó khăn nói chuyện.

Anh zai vẫn còn đang đắm chìm trong cái ôm gắt gao lỡn mợn này, cho nên không nghe thấy cậu nói, nhưng em zai lại nghe rõ! Vì thế em zai liền Sparta, đờ mờ đờ đời người ngắn ngủi, sao lại nhiều ô long thế hả! (ô long = hồ đồ/ ngớ ngẩn, nhưng mà để ô long thấy hợp lý nên k muốn thay)

“Ơ!” Lưu Tiểu Niên cuối cùng dùng sức đẩy Cố Khải ra, dở khóc dở cười nhìn anh, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Gần đây có một tên giết người hàng loạt biến thái!” Chặn miệng anh zai, em zai giải thích lý do như đinh đóng cột, hơn nữa còn lén lút nhéo anh zai một cái.

Anh em đồng lòng, mặc dù anh zai vô cùng khó hiểu vụ sát nhân gì đó, nhưng cũng không mở miệng.

“Giết người hàng loạt?” Lưu Tiểu Niên hoảng hốt, “Sao tui không nghe nói đến?”

“Mấy tin đồn kiểu này, không được xác thực thì vẫn không thể không tin.” Em zai vô cùng nghiêm túc, “Anh tui cũng mới nghe đến, cho nên ảnh mới đuổi theo, mong cậu tha thứ cho ảnh không nói cho cậu biết kịp thời!”

“Thì ra là thế.” Lưu Tiểu Niên rất cảm kích, “Cám ơn.”

“Cùng về thôi.” Em zai tay trái kéo anh mình, tay phải kéo chị dâu vào nhà, nhìn qua vô cùng hài hòa.

Vì không mua được đường, Lưu Tiểu Niên đành phải lấy long nhãn và táo ra thay thế, nhân lúc này, anh zai trong thư phòng nghiêm túc hỏi thằng em, “Chuyện giết người hàng loạt là sao? Nói trọng điểm!”

“Vì túi đường.” Em zai quả thực oánh thẳng trọng tâm.

Anh zai hung hăng gõ đầu thằng em mình, “Nghiêm túc chút!”


Em zai đành phải khai báo với anh mình, vừa rồi lúc anh say đắm, chị dâu nói là đi ra ngoài mua đường!

……

Cho nên không phải bỏ nhà đi? Anh zai thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại rất bất mãn trách em zai, “Vậy sao mày bảo bỏ nhà đi!”

Em zai vô cùng ủy khuất, em chỉ đưa ra một khả năng thôi mà! Ai biết trùng hợp như vậy, ai biết anh sẽ ngâu si đuổi theo!

Vì không muốn quấy rầy không gian của anh zai và chị dâu, em zai nhịn đau buông tha bữa khuya của chị dâu, nhanh chóng trốn về phòng ngủ! Để lại cho anh zai một mình ba bát chè!

“Tiểu Hi đâu rồi?” Lưu Tiểu Niên đặt khay lên bàn.

“Ngủ rồi.” Cố Khải cất tài liệu đi.

“Tôi tưởng cậu ấy muốn ăn khuya.” Lưu Tiểu Niên đưa cho Cố Khải một bát, “Nếm thử xem.”

Bát chè nóng hổi bốc lên khói trắng, Cố tổng cảm thấy vô cùng vô cùng hạnh phúc!

“Đúng rồi.” Sau khi ăn mấy miếng, Lưu Tiểu Niên do dự mở miệng, “Tiểu Hi nói, tối nay anh làm đùi gà cho tôi?”

“……” Cố Khải dùng trầm mặc thay thế câu trả lời, trong lòng có một ngàn con thảo nê mã rầm rầm chạy như điên, em zai tiểu tiện nhân sao lại nhiều chuyện như thế!

Lưu Tiểu Niên cảm thấy hơi khẩn trương, cho nên nói chuyện rất chậm, “Tôi vừa mới nếm thử lúc nấu chè, ăn được lắm đó.”

Nghe lời nói mềm mại của cậu, Cố tổng lập tức cảm thấy nhẹ bụng, đờ mờ cảm giác vừa kì lạ vừa mềm mại này là sao!

“Cảm ơn.” Lưu Tiểu Niên lấy hết dũng khí nhìn anh.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, lại bị vợ yêu dùng ánh mắt chân thành chăm chú nhìn, Cố tổng lập tức xấu hổ khẩn trương lên! Ông phắc, mất mặt vỡi! Cố tổng cảm thấy với tư cách là một công, thực sự không nên không nội hàm như thế! Sau đó anh liều mạng đè nén kích động của bản thân, duy trì hình ảnh tổng tài khốc suất cuồng bá duệ!

“Nếu không mai tôi làm hai phần cơm, buổi trưa cùng ăn ở công ty nhé?” Lỗ tai Lưu Tiểu Niên hơi nóng lên, “Ừm, tôi sẽ ăn đùi gà, với làm sườn sốt chua ngọt cho anh.”

“Được!” Cố tổng suýt nữa lệ nóng doanh tròng, vợ yêu sao khiến người ta phải yêu thương đến thế chớ!

Máy tính nhận được mail, Cố khải ngậm thìa mở mail, Lưu Tiểu Niện nhân tiện liếc một cái, phát hiện toàn tiếng Anh xem chẳng hiểu gì cả, vì thế bị đả kích tiếp tục ăn chè.

“Tháng sau có một buổi seminar ở Ý.” Cố Khải nhìn Lưu Tiểu Niên, “Cậu đi cùng tôi nhé?”


“Tôi?!” Lưu Tiểu Niên hoảng sợ, “Tôi đi làm gì?”

Bồi dưỡng tình cảm! Du lịch tình nhân! Hưởng tuần trăng mật! Cố Khải trong lòng trả lời cậu, sau đó lơ đãng nói, “Đem cậu đi cọ sát đời thực.”

“Này!” Lưu Tiểu Niên thất bại, nói cứ như mình quê lắm ấy… Đương nhiên đúng là hơi quê, nhưng không nhất thiết phải nói trắng ra thế!

Nếu muốn bịa lý do, Cố Khải có thể bịa ra một đoạn thiệt là dài, như là ‘cậu là cây viết trọng điểm bồi dưỡng của công ty, cho nên phải nhìn thấy nhiều mặt xã hội mới tích lũy được kinh nghiệm’, hoặc là ‘cùng tổng giám đốc đi họp rất có ích cho việc viết văn’ linh tinh, nhưng lần này anh lười bịa, nhưng rất nghiêm túc nhìn cậu, “Được không?”

Lưu Tiểu Niên do dự một chút, vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Tuy biết mình không đủ tư cách, cũng không có lý do, nhưng có chút không muốn từ chối.

Vừa bắt đầu còn tự an ủi, chắc nguyên nhân là được đi Italy! Nhưng nghĩ lại, nếu anh đi nước ngoài họp, không phải sẽ ở cùng ảnh sao? Ý thức được điểm này, lỗ tai Lưu Tiểu Niên càng đỏ hơn, lẽ ra không nên nấu chè táo đỏ ngân nhĩ mà! Chè bí đỏ đậu xanh lạnh mới là vương đạo!!

“Đang nghĩ gì vậy?” Thấy cậu suy nghĩ bay bay, Cố Khải tò mò hỏi.

“Không có gì.” Lưu Tiểu Niên hoàn hồn, lắp bắp trả lời qua loa, “Tôi đang nghĩ vài tình huống.”

“Sao lại cố gắng như thế này chứ?” Cố Khải bật cười.

“Không còn cách nào, lúc nào tôi cũng nghĩ cách kiếm tiền.” Lưu Tiểu Niên cúi đầu ăn chè, “Căn phòng hiện giờ tôi mua đều là tiền mượn và vay bạn bè, không nỗ lực sẽ chết đói.”

Cố Khải nghe vậy hơi do dự, muốn nói lại thôi, đưa tay xoa xoa đầu cậu. Có lẽ không nhớ được chính là món quà Thượng đế ban cho em!

Ăn khuya xong, Lưu Tiểu Niên định đi rửa bát, bị Cố Khải ngăn lại, “Để Tiểu Hi làm!”

Lưu Tiểu Niên sửng sốt, mới nhớ ra Tiểu Hi thích rửa bát nhất, vì thế nghe lời gật đầu, “Ừ, tôi không rửa!”

“Đi rửa mặt đi.” Cố Khải rất hài lòng, vợ yêu ngoan quá!

“Ngủ ngon.” Lưu Tiểu Niên chào tạm biệt anh.

Sao lại chúc ngủ ngon ngay chứ! Cố Khải bất mãn, “Rửa mặt xong rồi quay lại đây!”

“Để làm gì?” Lưu Tiểu Niên tò mò.

Còn có thể làm gì! Đương nhiên là thị tẩm! Cố tổng khí phách vạn trượng não bổ một phen, sau đó nghiêm túc nói, “Lượng đặt mua tiểu thuyết của cậu gần đây giảm xuống nhanh chóng, quay lại chúng ta cùng tìm hiểu nguyên nhân sâu xa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui