“Anh mới ấu trĩ, từ trên xuống dưới của anh đều ấu tr!" Tống Vân Khanh lớn tiếng nói với theo bóng dáng ba người kia.
Người đàn ông giống yêu nghiệt kia không quay đầu lại, nhưng mà hai cô gái xinh đẹp kia lại cười quay đầu nhìn cô, Tống Vân Khanh lè lưỡi nhăn mặt, hai cô gái kia bị cô chọc cười, lại quay đầu đuổi theo bước chân của người đàn ông kia, không hề dừng lại.
'Tống Vân Khanh lại đợi thêm mười phút, lập tức nhìn thấy Mộ Hi Thần đến.
Dưới ánh nắng chiều tà, mọi kiến trúc nơi đây đều bị nhuộm lên một lớp vàng nhạt, Mộ Hi Thần đi ngược chiều sáng bước đến, trên cơ thể đường như cũng nhiễm một vầng sáng nhàn nhạt.
'Tống Vân Khanh mỉm cười nhìn anh đến gần, cảm thấy rất đẹp, giống như người trong tranh.
“Bà xã gặp được anh rất vui sao?” Mộ Hi Thần đặt tay lên đầu cô xoa nhẹ, cưng chiều nói.
'Tống Vân Khanh đẩy tay anh ra, đứng ở vị trí anh vừa mới đứng, dùng ngón tay chỉ vào chính mình hỏi: “Nhìn xem, em đứng dưới ánh mặt trời, có phải đẹp lắm không?”
Mộ Hi Thần híp mắt lại, gật đầu nói: “Đẹp."
Tống Vân Khanh nhảy lên ô vuông, quay đầu hỏi: “Chúng ta đi thôi?”
Mộ Hi Thần sải chân dài, đuổi theo cô, nhét. tay của cô vào trong khuỷu tay của anh.
“Hôm nay vui lắm sao?” Mộ Hi Thần cảm giác hôm nay Tống Vân Khanh có chút khác thường, đường như rất vui vẻ.
“Tống Vân Khanh nắm tay anh, đảm lên hoa văn gạch vuông, lảo đảo: “Ù, hôm nay Dao Dao đi thử vai nữ chính, nếu như thành công, cậu ấy sẽ rất nổi tiếng, em đang mừng thay cho cậu ấy.”
Mộ Hi Thần mở cửa xe, để Tống Vân Khanh lên xe, lại thắt đây an toàn giúp cô.
Em và cô Sở rất thân thiết sao?" Mộ Hi Thần khởi động xe.
Tống Vân Khanh gật đầu: “Bọn em chơi chung với nhau từ hồi học cấp hai, lúc đó vừa mới đến thành phố này, trước đó em còn vừa mới bệnh xong, hơi sợ người lạ, không có ai làm bạn với em, chỉ có Dao Dao rất tốt với em, bọn em cứ thế chơi chung với nhau, chẳng qua đến lúc học đại học cậu ấy học học viện Điện Ảnh, em học máy tính, sau khi cậu ấy học đại học rồi còn thường hay ra ngoài đóng phim, cho nên mới xa cách nhau thường xuyên.”
Mộ Hi Thần đời một bàn tay ra khỏi tay lái, sờ đầu cô: “Em từng bị bệnh nặng sao?”
'Tống Vân Khanh gật đầu, sắc mặt buồn bã: " Ừ, bị bệnh hơn một năm.”
Tay Mộ Hi Thần lại đè xuống mạnh hơn một. chút: “Bệnh gì? Tại sao lại bệnh?”
Tống Vân Khanh lắc lư đầu, Mộ Hi Thần buông tay xuống.
“Mẹ mất, em rất buồn, ba lại tái hôn, em và em gái giành đồ chơi, ngã từ trên cầu thang xuống, đụng trúng đầu, còn bị gãy xương, phải nghỉ dưỡng hơn một năm.” Giọng Tống Vân Khanh hạ thấp xuống.
Trong lòng Mộ Hi Thần đau nhói, nắm lấy tay Tống Vân Khanh.
Chỉ e là không phải tự cô ngã xuống đâu đúng không?
Cũng chính là vào năm đó, anh mất đi tin tức của cô, thì ra là vì cô bị bệnh, mà cái bệnh này, chỉ sợ là đo người khác cố ý tạo thành.
Năm đó cô phải vượt qua giai đoạn bơ vơ không có ai nương tựa kia như thế nào?
Điện thoại trên xe đột nhiên vang lên.
Mộ Hi Thần nghe máy: “Alo.”
“Thần, đi uống rượu.” Một giọng nói réo rắt vang lên ở trong xe.
“Không đi!” Mộ Hi Thần không hề do dự từ chối.
“Không được!”
““Không rảnh, tự chơi một mình đi!”
“Cậu quá đáng vừa thôi, tôi vừa mới sống sót vượt qua đại nạn trở về đã phải đi xử lý chuyện trong công ty, cậu không khao tôi một chầu à?"
“'Đều là chuyện của cậu, khao cái gì mà khao, không lẽ ngày nào cậu cũng phải khao bốn người bên cạnh cậu à? Nhưng nếu như anh cả chịu khao cậu, tôi nhất định cũng sẽ học theo.”
“Bo bo xì đi!”
*'Được thôi!”
Điện thoại bị ngắt kết nối.
'Tống Vân Khanh nghe mà há hốc mồm.
'Thấy điện thoại bị cắt đứt, cô giật mình hỏi: “ Bạn của anh sao?”
“Ừ" Mộ Hi Thần lạnh nhạt đáp.
Tống Vân Khanh bất giác nuốt nước bọt.
"Giọng nói này khá là xứng đôi với một người." Cô lẩm bẩm nói một mình.
“Hửm? Giống ai?” Mộ Hi Thần tò mò hỏi.
“Hôm nay lúc ở trong phim trường em có gặp. được một người, giọng nói này rất xứng với gương. mặt của người kia.” Tống Vân Khanh nghiêng đầu nhìn Mộ Hi Thần.
"Vậy sao? Người kia trông như thế nào?” Mộ Hi Thần nhướng mày.
"Mặt, ừm, rất yêu nghiệt! Mặc quần áo màu trắng, cũng rất giống như giọng nói này, rõ ràng. biết anh ta là một người đàn ông, nhưng mà lại là một người đàn ông vô cùng yêu nghiệt.” Tống Vân Khanh cảm giác cô rất khó có thể miêu tả gương. mặt của người đàn ông kia.
“Anh ta nhìn thấy em nhảy ô vuông, còn nói em là quỷ ấu trĩ.” Tống Vân Khanh nhăn mũi.
Mộ Hi Thần nghiêng đầu nhìn cô: “Sau đó thì sao?” Anh không tin là cô sẽ không cãi lại, mỗi khi đối mặt với người xa lạ, cô đều giống như một bé mèo hoang hung dữ.
“Em mắng anh ta ấu trĩ, toàn thân anh ta đều ấu trĩ, vốn còn định mắng anh ta là yêu nghiệt, nhưng mà hai người đẹp đi cạnh anh ta nhìn em. cười, chịu thôi, em không có năng lực chống cự với bất cứ người đẹp nào, không so đo với anh ta nữa.” Tống Vân Khanh còn chưa quá thỏa mãn, kể lại cho Mộ Hi Thần nghe.
'Thuận tiện kể lại cho Mộ Hi Thần nghe những gì cô và Sở Mạc Dao cảm thán với nhau.
Mộ Hi Thần cố gắng khống chế vẻ mặt của. chính mình, trong lòng đã cười đến muốn nội thương.
Anh vừa nghe Tống Vân Khanh hình dung là biết ngay người cô nói đến chính là Mạnh Ngọc, sẽ không còn người nào khác nữa.
“Em và cô Sở đều không thích người đàn ông. yêu nghiệt kia sao?” Mộ Hi Thần hiếm khi mà tò mò chuyện gì đó, dù sao từ nhỏ đến lớn chưa từng có người phụ nữ nào không mê mệt Mạnh Ngọc.
'Tống Vân Khanh lè lưỡi: “Anh ta giống yêu nghiệt quá, lại còn rất tự luyến cao ngạo, em không thích. Dao Dao nhất định cũng không thích anh ta, Dao Dao không thích người đẹp hơn cậu ấy, huống chỉ còn là con trai nữa!”
Mộ Hi Thần vất vả nhịn cười, anh nên ghi âm lại những lời này gửi cho Mạnh Ngọc nghe mới đúng.
Cuối cùng anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, bởi vì không phải tất cả con gái trên đời này đều sẽ si mê anh ấp.
*Dao Dao còn thở dài thay bạn gái của anh ta. nữa, nói mỗi ngày phải đối điện với gương mặt còn đẹp hơn bản thân, không biết sẽ đau khổ đến mức nào.” Những lời Tống Vân Khanh nói làm Mộ 'Hi Thần bật cười.
“Em và cô Sở ăn ý thật đó.” Mộ Hi Thần cảm thấy anh đánh giá rất đúng trọng tâm.
'Tống Vân Khanh gật đầu đồng ý.
Mộ Hi Thần dẫn Tống Vân Khanh đi ăn cá hấp, quả nhiên rất hợp ý nhóc con, suốt bữa cơm cô đều tươi rồi.
Mộ Hi Thần rất thích Tống Vân Khanh ríu rít, cô có rất nhiều tính cách, nhưng mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô càng ngày càng tự nhiên khi đối mặt với anh, như vậy có phải có nghĩa là cô đang dần dần không còn đề phòng anh nữa đúng, không?
Điện thoại của Tống Vân Khanh lại vang lên, cô cầm điện thoại, cắn đữa nói: “Là Dao Dao.”
“Dao Dao, cậu xong rồi sao?”
“A!Chúc mừng chúc mừng, cuối cùng cũng đã được như mong muốn, tớ biết ngay cậu sẽ thành công mà."
Đũa trong tay Tống Vân Khanh rơi “cạch” xuống bàn, cô mở to mắt nhìn Mộ Hi Thần ở đối diện.
Mộ Hi Thần không hiểu ra sao cũng nhìn
'Tống Vân Khanh từ từ đặt điện thoại xuống.
“Mộ Hi Thần, có phải anh đã đoán ra được mỹ nam yêu nghiệt mà em nói đến là ai rồi không?” 'Tống Vân Khanh đặt tay lên bàn hỏi.
Mộ Hi Thần ưu nhã dùng khăn ăn lau khóe miệng: “Mạnh Ngọc.”
Mặt Tống Vân Khanh hơi trắng một chút, lại đỏ lên, nhìn Mộ Hi Thần, không nói gì.
“Sao vậy?” Mộ Hi Thần nhướng mày hỏi.
Mặt Tống Vân Khanh có hơi ủ rũ: “Dao Dao nói người đầu tư bộ phim mới này của cô là Mạnh Ngọc, nhà làm phim là quốc tế RS.
Mộ Hi Thần không hề thay đổi sắc mặt: “Ổ, về phương diện giải trí của quốc tế RS là do anh và Mạnh Ngọc cùng nhau đầu tư, cậu ấy phụ trách công việc, nhưng mà trước đó anh cũng không biết hôm nay cậu ấy sẽ đến phim trường.”
“Nhưng mà anh cảm thấy các em đánh giá cậu ấy rất đúng, cậu ấy rất yêu nghiệt, cũng rất ấu trĩ."
Mộ Hi Thần dùng nắm đấm che miệng, giấu đi nụ cười xấu xa của mình.
Tống Vân Khanh nghiêm túc nhìn chằm chằm gương mặt của anh,
Mộ Hi Thần nhìn thẳng vào mắt cô: “Sao vậy?"
“Mộ Hi Thần, nghe nói anh không gần gái gú, nghe nói anh Mạnh cũng giống vậy, lại nghe nói, anh và anh ấy là người yêu của nhau.” Tống Vân Khanh nhìn chằm chằm Mộ Hi Thần, nghiêm túc nói.
Mộ Hi Thần đối điện với cô, thu nụ cười lại, nghiêm túc nhìn vào hai mắt Tống Vân Khanh: Cái này cũng là do cô Sở nói cho em sao?”
'Tống Vân Khanh gật đầu.
Mộ Hi Thần duỗi một ngón tay đến bên môi 'Tống Vân Khanh, lau đi nước canh trên khóe miệng cô, ngón tay lưu luyến trên làn đa trơn. mềm của cô, luyến tiếc không nỡ thu tay lại: “Anh có phải là đồng tính hay không, không lẽ em còn không biết sao?”
Dục niệm trong mắt Mộ Hi Thần không hề che giấu.
Mặt Tống Vân Khanh đỏ bừng lên, hất bay tay anh đi: “Sao em biết được? Có lẽ anh là biến thái thích cả nam lẫn nữ thì sao?”
Miệng Mộ Hi Thần hơi co giật, ngón tay dùng sức mạnh hơn nhéo lấy mặt Tống Vân Khanh: " Xem ra cô Sở còn đạy cho em biết không ít tri thức.”
Nói xong, anh lại đứng lên: “Đi thôi?”
'Tống Vân Khanh sững sờ: “Đi đâu?”
Mộ Hi Thần cúi người, nhẹ nhàng kể sát môi lên vành tai cô phả khí: “Về nhà! Để em mở mang, kiến thức xem anh thích con gái như thế nào, xem xem anh có phải là biến thái hay không!”
Không đợi Tống Vân Khanh phản ứng lại, anh đã kéo cô vào lòng.
'Tống Vân Khanh rút được một bài học kinh nghiệm nhớ đời: Không được ăn nói lung tung.
Mộ Hi Thần dùng hành động thực tế để chứng minh cho Tống Vân Khanh biết lời đồn anh “ không chơi bời gái gú” kia chỉ là lời nói vô căn cứ, vô căn cứ đến mức Tống Vân Khanh muốn cắn đứt lưỡi của chính cô luôn.
Cô ngẩng đầu nhìn Mộ Hi Thần xin tha: " Em sai rồi, em sai thật rồi, anh có gần phụ nữ, rất gần rất gần.”
Mộ Hi Thần cắn nhẹ lên vành tai của cô: “Rất gần rất gần là có ý gì?”
Tống Vân Khanh hơi rùng mình, đẩy Mộ Hi Thần ra: “Là có ý tốt, em khen anh rất tốt.”
“Õ, vậy sao? Bà xã cảm thấy anh tốt ở chỗ nào?” Mộ Hi Thần ôm lấy cô, không cho cô rời người đi, cười khẽ trêu chọc.
Anh đã vô cùng quen thuộc với cơ thể của cô, biết rõ vị trí nào nhạy cảm, biết phải trêu chọc như thế nào là có thể làm cho cô mất đi lý trí.
Anh vươn tay đốt lửa khắp người Tống Vân Khanh, Tống Vân Khanh rất khó chịu, cảm giác khô nóng trong cơ thể không thể nào phát tiết ra được, cô nhíu mày vặn vẹo cơ thể, không khỏi rên nhẹ, âm thanh này làm cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, không khỏi cắn nhẹ môi đỏ.
Mộ Hi Thần cười khẽ, hôn lấy môi của cô, tấn. công dữ dội.
'Tống Vân Khanh mệt mỏi than thẩm trong. lòng, đây là lần thứ mấy rồi, người đàn ông này thật sự là một tên biến thái mà!
Nhưng mà cô cũng không dám nói nữa, chỉ nhẹ nhàng năn ni, đồng ý hết tất cả yêu cầu của Mộ Hi Thần, chỉ cầu xin anh buông tha cho cô.
Tương tự như những lần trước, anh thỏa mãn, cô đã sắp chết.
Cô được Mộ Hi Thần tắm rửa sạch sẽ cơ thể, mặc đồ ngủ vào.
Cô cuộn tròn trong lòng anh, dịu dàng gọi: " Mộ Hi Thần.”
'“Ừm.” Mộ Hi Thần trả lời cô.
“Anh không thể như thế này, anh phải học cách khống chế bản thân.” Trong giọng nói của cô chứa đầy vẻ mệt mỏi và buồn ngủ, lông mi nhẹ nhàng đảo qua, quét nhẹ lên bộ ngực trần của Mộ Hi Thần.
Mộ Hi Thần hơi kéo cô ra, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô cười khẽ: “Nhưng mà bà xã xinh. đẹp như thế, anh không khống chế được”
"Vậy thì cũng phải ráng mà khống chế, em không muốn chết vì mệt.” Trong giọng nói của 'Tống Vân Khanh mang theo vẻ nhõng nhẽo và oán giận mà đến cả cô cũng không phát hiện ra.
Mộ Hi Thần hôn nhẹ lên vầng trán của cô: “ Được rồi, anh sẽ cố gắng, bà xã sẽ không cảm thấy anh là đồng tính nữa đúng không?”
Một lúc lâu sau Tống Vân Khanh cũng không. trả lời, nhịp thở dần dần đều đều, đã ngủ rồi.
Mộ Hi Thần mỉm cười điều chỉnh một chút tư thế ngủ của cô, làm cô càng thoải mái hơn.
Sao anh có thể không biết bên ngoài đồn đãi cái gì về anh và Mạnh Ngọc chứ? Chẳng qua hai người đều không muốn lãng phí miệng lưỡi cho. mấy chuyện này, hơn nữa lời đồn này ở một mức độ nào đó còn có thể giúp bọn anh giải quyết một ít phiền phức của bản thân, tại sao lại không để mặc nó chứ?
Nhưng hiện tại anh đã có Tống Vân Khanh, anh không muốn bà xã của anh phải suy nghĩ miên man.
Nhìn cô nhóc đang nằm trong lòng ngực, anh cảm giác trái tìm bản thân đã được lấp đẩy, cho dù quá khứ như thế nào, tương lai ra sao, chỉ cần có. cô là đủ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...