Mạnh Ngọc bỗng nhiên kinh ngạc nói: “Anh thật sự muốn đưa Diệp Thị hoặc là Thiên An cho Tu Quân làm của hồi môn sao?”
Diệp Tu Văn thu ánh mắt lại, nhìn Mạnh Ngọc: “Đúng vậy, các anh muốn cái nào? Muốn công ty nào? Hay là muốn cả hai? Tôi chỉ cần em gái của mình được hạnh phúc.”
Mạnh Ngọc cười lắc đầu: “Nghe thì có vẻ rất. hấp dẫn, nhưng có điều vấn để này anh chỉ có thể hỏi anh cả của tôi, nhưng tôi cảm thấy anh ấy sẽ không muốn đâu, mỗi giây anh ấy đều ước gì có thể ném Mạnh Thị cho tôi nữa là.”
Diệp Tu Văn nhìn anh ấy: “Tại sao người nhà họ Mạnh các anh lại không giống như những người khác? ”
Mạnh Ngọc sửng sốt: “Làm sao lại không giống?”
Diệp Tu Văn khẽ than thở nói: “Những gia tộc giàu có khác tranh quyền lực mấy ngàn năm không thay đổi, còn nhà các anh cứ như sợ tránhcòn không kịp. Nói thật, tôi có chút khó hiểu và lo lắng.”
“Lo lắng? Lo lắng rằng anh em nhà họ Mạnh chúng tôi nói một đằng nghĩ một nẻo à?”
Diệp Tu Văn không nói gì.
Mạnh Ngọc nhún nhún vai: “Về việc này, ngược lại tôi rất muốn được như những lời anh sự rất ngóng trông Mạnh Dương và Mạnh 'Thông bước lên đoạt quyền một lần, vậy thì tôi và anh cả sẽ có thể về hưu rồi.”
Diệp Tu Văn mỉm cười: “Hai người các anh đều muốn về hưu, bọn họ cướp đoạt thì có nghĩa lý. øì, thực sự rất không có cảm giác thành tựu.”
“Câu này của anh còn xem như nói đúng được một vài điểm, mỗi người trong nhà họ Mạnh đều được di truyền đặc điểm này của ông nội, ừm, là buông thả, hay là lười biếng? Nhưng có một số thứ không phải chỉ cần tiền bạc là có thể đong đếm, chẳng hạn như hạnh phúc. Thật ra thì nếu như anh cả của tôi không yêu Tu Quân thì cho đù anh có lấy mười cái Diệp Thị hoặc Thiên An làm của. hồi môn, cô ấy cũng sẽ không hạnh phúc, điều mà anh yêu cầu chỉ đơn giản là người nhà họ Mạnh có thể nhìn vào số của hồi môn phong phú của cô ấy mà đối xử với cô ấy tốt hơn một chút, nhưng đó không phải là hạnh phúc!”
Mạnh Ngọc đưa mắt nhìn Diệp Tu Văn đang. ngây ra như phổng: “Nhưng mà, nếu như anh cả yêu Tu Quân, anh ấy cần gì phải để ý xem cô ấy có của hồi môn hay không? Nếu như anh cả yêu Tu Quân, những người khác trong nhà họ Mạnh khác làm sao lại không đối xử tốt với Tu Quân cho được? Diệp à, còn anh thì sao, anh quá để ý đến Tu Quân cho nên anh mới nóng lòng muốn cho cô ấy hết tất cả những gì anh có thể cho trên toàn thế. giới. Tôi có thể hiểu được tâm tình này nhưng không thể tán đồng với cách làm của anh.”
Diệp Tu Văn trầm mặc, đạo lý thì anh ta hiểu nhưng ta chưa bao giờ trải nghiệm hạnh phúc một. cách thực thụ, tất cả những gì anh ta từng chứng. kiến, trong hoàn cảnh và vị trí của anh ta, từ trước đến nay đến cả người thân ruột thịt cũng không có tình thân, vợ chồng thì như thế nào? Cha con thì như thế nào? Anh chị em ruột thì như thế nào? Đứng trước lợi ích về gia sản, tất cả đều trở thành giả tạo.
Nhưng mà, Diệp Tu Văn bổng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, có lẽ em gái của anh ta là một người có hạnh phúc vững chắc, có lẽ nhà họ Mạnh chính là một gia đình trong ngoài như một, vậy thì đối với Tu Quân mà nói, tất cả mọi thứ đều là chuyện tốt.
“Bác Diệp!” Một giọng nói lanh lảnh vang lên từ ngoài cửa, ngay sau đó là một cục tròn nhỏ màu hồng phấn chạy lộp bộp nhào về phía Diệp Tu Văn.
Diệp Tu Văn không cần nhìn thấy rõ, đã theo bản năng vươn tay ra đỡ lấy, rồi nhấc bổng lên cao: “Công chúa nhỏ của bác!”
Amoon vui sướng cười rộ lên: “Bác Diệp, bác Diệp, cháu rất nhớ bác.”
Leo thì chững chạc hơn nhiều, bình tĩnh bước qua.
“Leo!” Diệp Tu Văn ôm Amoon, lại duỗi tay qua bế Leo lên.
“Õ, hai đứa các cháu càng ngày càng nặng rồi, đáng người cũng cao lớn hơn trước nhiều nữa!” Tu Văn nhìn thẳng vào hai cục cưng, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười.
Amoon gật đầu: “Dạ, trong nhà ông nội có rất nhiều món ngon, nhiều ơi là nhiều luôn, bữa sáng trong một tuần không có món nào lặp lại cả, rất là phong phú luôn ạ! Bác Diệp, bác Diệp, cháu nói cho bác biết nhé, bánh bao hấp ở nơi đó, thật sự ăn rất ngon luôn, ăn ngon đến nỗi...”
Đôi mắt Amoon xoay chuyển một vòng: “Ăn ngon đến nỗi muốn ăn cả đầu lưỡi của chính mình luôn!”
Đến lúc này ngay cả Mạnh Ngọc cũng bật cười: "Amoon, cậu sẽ nói với nhà bếp, từ ngày mai sẽ không cho cháu ăn bánh bao hấp nữa, nếu không cháu lại không cẩn thận ăn cả đầu lưỡi của mình."
Amoon lập tức làm nũng với Mạnh Ngọc: "Cậu ơi, cậu à, cậu là người đẹp trai nhất, cậu là người tốt nhất, cậu là người cậu tốt nhất trên đời!"
Diệp Tu Văn cười nhìn Leo: “Có phải là cháu đang lo lắng sợ em gái mình ăn nhiều quá đúng không?”
Leo có chút ngượng ngùng: “Nhưng mà thật sự ăn rất ngon, đành phải để em ấy vận động nhiều hơn mới được.”
Diệp Tu Văn bật cười, dáng vẻ của Leo trông rất giống Mộ Hi Thần, trong lòng không khỏi trở nên u ám, quả nhiên, có một người bố xuất sắc như Mộ Hi Thần mới có thể sinh ra hai đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy.
Mạnh Văn tiếp nhận lấy Leo từ trong tay Diệp “Tu Văn: “Leo, chờ đến khi Cẩn Du trưởng thành, cháu cũng phải giám sát con bé như giám sát Amoon vậy, biết chưa?”
Leo gật gật đầu: “Nhưng mà hiện tại Cẩn Du không cần đâu, ông nội và dì Dao đã nói, em ấy còn phải uống nhiều sữa mới có thể nhanh lớn lên."
“Đúng vậy, cậu ơi, cháu cũng rất mong em gái nhanh lớn lên, sớm biết đi, vậy thì chúng cháu liền có thể chơi chạy đua với đám chó.”
Thế giới của những đứa trẻ vĩnh viễn đều rất trong sáng.
Bất cứ ai ở trước mặt Amoon và Leo đều sẽ cảm thấy thế giới này đẹp đẽ vô cùng.
Bùi Tiêu Tiêu đẩy cửa ra, chỉ cảm thấy trong nhà của mẹ có một loại không khí lạnh băng.
“Mẹ?” Cô ta gọi một tiếng.
Không có ai đáp lại. Bùi Tiêu Tiêu vội vàng.
bước đến mở cửa phòng ngủ, chỉ thấy mẹ của mình đang nằm trên giường, trùm kín chăn.
“Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?” Bùi Tiêu Tiêu đi đến bên mép giường duỗi tay ra sờ soạng.
“Oái, tại sao lại nóng như vậy? Mẹ ơi, mẹ đang phát sốt đó!” Bùi Tiêu Tiêu nhìn khắp mọi nơi, ấm nước trên tủ đầu giường đã cạn, nửa ly nước trong ly cũng đã lạnh.
“Anh trai con đâu rồi? Mấy ngày nay anh ấy. vẫn chưa trở về sao?” Bùi Tiêu Tiêu nhíu mày hỏi.
Bùi Lệ Hoa không có đáp lại.
Bùi Tiêu Tiêu cảm giác được có điều gì đó không đúng, cô ta lại gọi thêm vài tiếng nữa, Bùi Lệ Hoa chỉ hừ nhẹ hai tiếng nhưng đôi mắt không hề mở ra.
"Tại sao lại trở thành như vậy?” Bùi Tiêu Tiêu không khỏi giật mình, nhanh chóng cầm lấy điện thoại gọi cho xe cứu thương.
Bùi Lệ Hoa từ từ tỉnh dậy, mở mắt ra thì nhìn thấy xung quanh một màu trắng tuyết.
“Mẹ? Mẹ đã tỉnh chưa?” Giọng nói của con gái vang lên ở bên tai.
Bùi Lệ Hoa yên lặng nhìn sang cô con gái ở trước mặt, khuôn mặt của con gái rất trẻ trung, rất xinh đẹp, chẳng qua cô ta không hề giống, mình một chút nào, mặc đù những người khác vẫn luôn nói hai mẹ con bọn họ rất giống nhau.
"Mẹ, mẹ đã bị bệnh như vậy rồi, tại sao lại không gọi điện thoại cho con biết? Hôm nay con có việc muốn tìm mẹ, gọi điện cho mẹ mấy lần mà mẹ không bắt máy cho nên con mới nghĩ đến việc về nhà nhìn xem, mẹ cứ thế này rất đáng sợ đó, bác sĩ nói mẹ sốt cao dẫn đến viêm phổi, mẹ cho. rằng bị cảm cúm sẽ không thì chết người sao? Mẹ làm con sợ muốn chết, tại sao mẹ lại không tự yêu quý bản thân? Bị bệnh cũng không biết uống thuốc hay đến tìm gặp bác sĩ, để bản thân biến thành như thế này, mẹ có biết tổn thương thân thể biết bao nhiêu không?” Bùi Tiêu Tiêu oán trách.
Bùi Lệ Hoa không hề lên tiếng.
Hóa ra là con gái đã đưa bà ấy đến bệnh
Bà ấy không muốn chết, chẳng qua bà ấy sốt quá cao đến mức hồ đồ, mỗi lần nghĩ tới, cứ như vậy ra đi cũng tốt, cả đời này bà ấy đã sống một cách tùy tiện khuất nhục tới cùng cực, đến mức phải khen ngược, kiếp sau bà ấy muốn làm một người trong sạch.
Lại không ngờ rằng, đứa con gái có thể đến gặp bà ấy.
Đối với đứa con gái này, bà ấy cũng không quan tâm, chưa bao giờ nói lời yêu thương, bởi vì tình yêu không thể trở thành tiền để tiêu, cơm để ăn.
Đối với bọn họ, bà ấy cũng chưa bao giờ dạy. cho họ giáo dục là gì, bà ấy không có thời gian cũng không có tâm trạng để dạy.
Huy Huy là con trai của bà ấy và Thẩm Nhạc Sơn, bà ấy vẫn luôn ôm ảo tưởng rằng ông ta sẽ quay trở về tìm bọn họ, hơn nữa, Huy Huy là kết tỉnh tình yêu của ông ta và bà ấy cho nên đương nhiên sẽ không giống nhau. Bà ấy không bao giờ quan tâm đến Tiêu Tiêu. Khi còn nhỏ bà ấy cho cô ta ăn một miếng cơm, khi trưởng thành cô ta gặp được điều gì tốt cũng sẽ giúp lại bà ấy và Huy Huy.
Bà ấy không xem trọng vận mệnh của con gái, giống như với chính bà ấy vậy.
Cho nên, bình thường bà ấy đều dạy cho Tiêu Tiêu một vài biện pháp tính toán cho chính mình.
Bà ấy và Tiêu Tiêu không giống mẹ con, ngược lại trông giống đồng bọn cùng hợp tác hơn, ít nhất ở trong lòng bà ấy thì chính là như thế.
Không ngờ được rằng, lần này, lại là Tiêu Tiêu cứu bà ấy.
Bà ấy chậm rãi ngồi dậy, Bùi Tiêu Tiêu lót một. cái gối đầu ở phía sau có bà ấy, nâng đầu giường cao lên, đưa một cốc nước qua cho b:
Bà ấy nhận lấy ly nước uống một hơi cạn sạch: "Tiêu Tiêu, cảm ơn con!”
Bùi Tiêu Tiêu ngẩn ra: “Mẹ, mẹ cảm thấy như thế nào rồi?”
Bùi Lệ Hoa nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao hết, đừng lo lắng.”
Bùi Tiêu Tiêu ngồi xuống: “Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngày hôm đó sau khi mẹ rời đi khỏi chỗ của con, con đã cảm thấy có điều gì đó không đúng rồi, mấy ngày nay bận rộn cho nên con không hỏi thăm mẹ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bùi Lệ Hoa nhìn Bùi Tiêu Tiêu, cười cười, trong nụ cười có phần khổ sở, bà ấy kéo tay của con gái qua, vỗ vỗ: “Tiêu Tiêu à, nếu như con yêu 'Tử Kiệt thì hãy sống cho thật tốt nhé.”
Bùi Tiêu Tiêu ngẩn người, trong ấn tượng của cô ta, mẹ chưa bao giờ kéo tay cô ta qua giống như bây giờ.
Khi cô ta còn rất nhỏ cũng không có, kể từ ngày cô ta bắt đầu có ký ức cũng chưa từng có.
“Mẹ?” Bùi Tiêu Tiêu có chút không quen với sự thân mật như vậy.
“Mẹ, mẹ, có phải mẹ gặp phải chuyện gì không?” Bùi Tiêu Tiêu cẩn thận hỏi.
Ánh mắt của Bùi Lệ Hoa dời về phía trước.
Bà ấy đã phát sốt lâu như vậy rồi, trong lúc mông lung nhớ tới rất nhiều chuyện xảy ra trước kia, giống như thể là trải qua cả một kiếp người thêm lần nữa, ở trong giấc mơ đó phải bà ấy có sự ngọt ngào có nỗi khát khao, nhưng mà nó cực kỳ ngắn ngủi, nhiều hơn nữa là rất nhiều sự bất lực, bàng hoàng, thống khổ.
Cả một đời của bà ấy, đã vỡ nát cả rồi.
Mà người khởi xướng lại thực hiện được lý tưởng của mình, được ăn ngon mặc đẹp sống những ngày làm người trên cao.
Còn bản thân thì sao? Đã sớm là đóa hoa cúc úa tàn, có lẽ ngay cả một chút bóng đáng cũng không để lại ở trong trí nhớ của ông ta đâu nhỉ?
Bùi Lệ Hoa cười khổ, là bản thân đã quá si mê ngu ngốc, từng gặp qua rất nhiều người đàn ông như vậy rồi, sao còn lại tin tưởng vào con người lúc ban đầu kia chứ?
Nếu như trong lòng ông ta thật sự có bà ấy, tại sao lại phải để bà ấy khổ sở chờ đợi nhiều năm. như vậy?
Còn có Ngô Mạn Lệ.
Không ngờ được việc Ngô Mạn Lệ sẽ gả cho ông ta, Ngô Mạn Lệ đã biết mối quan hệ của bọn họ từ đầu tới cuối.
Chẳng trách sau đó Ngô Mạn Lệ lại không có một chút tin tức gì, ha ha, hóa ra người ngu ngốc nhất là bản thân bà ấy.
Bản thân mình bị hai con người lòng lang dạ sói kia tính kế cả một đời.
Nhưng mà ông trời có mắt, còn để cho bà ấy biết được chân tướng trong khi còn sống, nếu không thì đến khi chết đi, bà ấy vẫn là một con quỷ ngu xuẩn đúng không?
“Mẹ, trong khoảng thời gian này anh hai không hề trở về sao?" Bùi Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy hình như gần đây mẹ có chút không bình thường.
Bùi Lệ Hoa thu ánh mắt về: “Tiêu Tiêu, khi nào thì mẹ mới có thể xuất viện?”
“Bác sĩ nói, ngày mốt là có thể xuất viện rồi.” Bùi Tiêu Tiêu trả lời.
“Được rồi, vậy thì con trở về đi, ngày mai cũng không cần tới nữa, con chỉ cần chăm sóc tốt cho chính mình và Hồng Phi là được rồi, không cần phải lo lắng cho mẹ. Nếu có việc mẹ sẽ gọi điện thoại cho con, con đừng chạy tới chạy lui nữa.” Giọng nói của Bùi Lệ Hoa rất hiền dịu.
Bùi Tiêu Tiêu lại ngây ngẩn cả người, giống như là mẹ đã được thay đổi thành người khác vậy, thế mà bà ấy lại có thể nói ra những lời như vậy.
“Mẹ, dù sao thì con cũng không bận việc gì, mẹ có muốn ăn cái gì không? Con đi mua cho mẹ.”
Chuyện này càng như vậy, Bùi Tiêu Tiêu lại càng không yên tâm.
“Tiêu Tiêu, con nghe lời mẹ, trở về đi, ngày mai nếu như con có thời gian thì có thể giúp mẹ đến công ty bảo mẫu thuê một bảo mẫu đi, mẹ có tiền, con không cần phải xen vào. Về chuyện của anh trai con, con cũng không cần lo lắng, nếu như thằng bé có gọi điện đến cho con thì con cứ nói với mẹ một tiếng, bất kể là tiêu tiền hay là làm việc, con cũng đừng để ý đến thằng bé, mẹ giải quyết thay thằng bé.” Tâm tư của Bùi Lệ Hoa rất rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...